Edit: Hoa Hồng Đào
"Phắc... Đường Lẫm cmn cậu muốn làm gì?" La Tiểu Xuyên vừa nghe thấy giọng Đường Lẫm, không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, y lập tức giãy dụa nhưng lại bị đối phương ôm chặt hơn.
"Làm anh." Đường Lẫm liếʍ lên tai y rồi không để cho y kịp phản kháng hắn nhanh chóng đem người nửa ôm nửa đẩy ấn lên tường.
"Cmn cậu... ưʍ..." La Tiểu Xuyên mắng, lời còn chưa thoát ra khỏi miệng đã vững vàng bị chặn lại, lưỡi đối phương vội vã chen vào trong miệng y, kɧıêυ ҡɧí©ɧ thứ trơn trượt bên trong.
"Tiểu Xuyên... Tiểu Xuyên..." Đường Lẫm thấp giọng nỉ non, hơi thở phun ra vừa nóng cháy lại trầm khàn, tựa như dã thú ẩn núp đã lâu, chỉ chờ bắt được người trước mắt liền đè ra xơi đến mẩu xương cũng không còn. Nụ hôn vội vàng gấp gáp, cướp sạch không khí khiến La Tiểu Xuyên há miệng thở dốc, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy đầu lưỡi y mυ'ŧ vào.
"A!" La Tiểu Xuyên giật mình, cảm thấy da gà nổi khắp thân, cơ thể không biết có phải vì thân mật trong bóng tối mà trở nên cực kỳ mẫn cảm, nhất là khi phía dưới của hai người gắn chặt vào nhau rồi cọ xát thì có thể cảm nhận thật rõ ràng thay đổi trên cơ thể đối phương.
Y khàn khàn "hừ" một tiếng, tay ôm lấy thắt lưng Đường Lẫm, sau đó hung hăng hôn đáp trả. Cách hôn vừa như thăm dò lại vừa giống như phân tranh cao thấp, đầu lưỡi cẩn thận dò dẫm vào trong khoang miệng đối phương rồi bất ngờ câu lấy, dùng sức dây dưa, sau một hồi thì phối hợp thành một tiết tấu, đưa qua đẩy lại, tiếng nước chậc chậc không ngừng vang lên.
Nụ hôn đáp lại cứ như ngọn đuốc chính thức đốt cháy ham muốn của Đường Lẫm, trong nháy mắt hạ thân hắn cứng đến phát đau, du͙© vọиɠ lẩn trốn trong người kêu gào đòi thoát ra.
Hắn thở hổn hển, càng dùng sức ôm chặt La Tiểu Xuyên, cứ như là muốn đem y nhét vào trong cơ thể của mình vậy, hai cánh tay vốn đang đặt sau lưng y cũng lộn xộn - tìm tòi khắp nơi trên cơ thể, cuối cùng dừng lại ở hai cánh mông, ra sức nhào nặn.
"Ư...!" Eo La Tiểu Xuyên mềm nhũn, đầu lưỡi còn nằm trong miệng Đường Lẫm cũng không còn sức, tùy ý để đối phương mυ'ŧ mát.
"Tiểu Xuyên, tôi muốn làm..."
Lực trên tay Đường Lẫm càng lúc càng lớn, xoa nắn khiến cho y đau đến rên "hừ" một tiếng nhưng y vẫn không chịu trả lời.
"Anh Xuyên... tôi muốn anh... phía dưới đã rất căng..." Đường Lẫm thả ra âm điệu dụ dỗ, đưa đầu lưỡi liếʍ vào trong tai y rồi dùng vật cứng đã nhô lên phiền nhiễu phía dưới y.
"A!" La Tiểu Xuyên thốt lên một tiếng, liều mạng lắc lắc đầu tránh né cái lưỡi ẩm ướt nóng bỏng trong tai, nhưng hắn lại càng dùng sức mà liếʍ mà cắn, độ ẩm cùng khí nóng thổi vào tai cứ như xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, vừa ngứa ngáy vừa khó nhịn. Y giật giật eo, thứ phía dưới rục rịch thức tỉnh, trong đau đớn mang theo phấn khích, y ngửa cổ lên, mũi phát ra một âm rung ngọt ngào.
"Anh Xuyên... có muốn em hay không, hả?" Đối phương càng muốn trốn tránh Đường Lẫm càng không buông tha, đầu lưỡi không ngừng liếʍ láp quấy nhiễu trong tai y.
"A... cậu, cậu đừng tiếp tục... ô..." La Tiểu Xuyên không thốt nên lời, run rẩy từ âm thanh truyền xuống cả đôi chân, y thật sự không nhịn được, lửa nóng hừng hực lan khắp toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài: "Làm... làm nhanh đi!"
Đường Lẫm nghe được đáp án liền thoả mãn, rốt cục không kiềm chế nữa, hắn kéo vạt áo La Tiểu Xuyên ra, bàn tay chui vào mò lên bắp thịt mịn màng sau sống lưng, cảm thụ phía dưới của y đang run lên. Sờ soạng một lúc, tay hắn vòng ra phía trước, tìm tới cái hạt nho nhỏ nổi lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy xoa xoa rồi gảy nhẹ.
Cơ thể La Tiểu Xuyên càng run rẩy lợi hại, xưa nay y không biết hoá ra chỉ cần đầu ngực bị chạm phải cũng giống như cảm giác sôi trào muốn bắn ra vậy, đầu nhũ nho nhỏ bị đối phương trêu đùa xoa vòng quanh một vòng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhấn vào bên trong rồi lại dùng sức kẹp lấy kéo ra bên ngoài.
Đường Lẫm chơi đùa một lúc liền đưa ngón tay nhét vào cái miệng đang khẽ nhếch: "Anh Xuyên, liếʍ ướt ngón tay của em, chút nữa sẽ khiến anh càng thoải mái."
Đầu óc lúc này đã trống rỗng, La Tiểu Xuyên nghe lời – ngoan ngoãn ngậm ngón tay của hắn vào, nhẹ nhàng mυ'ŧ, lúc đầu lưỡi ma sát qua làn da thì hô hấp người kia lại nặng thêm mấy phần.
Đường Lẫm lưu luyến rút ngón tay ra, một lần nữa chui vào trong áo, dùng đầu ngón tay ẩm ướt tiếp tục mân mê đầu nhũ sưng đỏ, thứ trơn bóng kia vì ma sát với ngón tay ẩm ướt mà co lại, nhưng càng thêm mẫn cảm.
La Tiểu Xuyên rốt cục không nhịn được nữa liền mở miệng xin tha: "Đừng chạm vào chỗ đó... ưm, rất khó chịu..."
Đường Lẫm lại nặn nặn hạt thịt trong tay, nói không rõ: "Ừ, không chơi nữa..."
Hắn giữ lời buông tay ra, lướt dọc theo cái bụng bằng phẳng mà trượt xuống eo, say mê vuốt nhẹ thứ nóng bỏng một lúc rồi dò vào trong lớp quần.
"A... cậu..." nhận ra được cái mông lại bị đối phương xoa nắn, đối xử như một phụ nữ, La Tiểu Xuyên vừa xấu hổ vừa tức giận, mông y cũng không nhiều thịt, có cái gì mà nắn hoài? Y bị Đường Lẫm ôm thật chặt, động đậy một chút cũng không xong.
Hai cánh mông thịt bị tay của đối phương chèn ép đến không rõ hình dạng, lúc bị tách ra, y hoảng sợ thở gấp một tiếng rồi theo bản năng kẹp chặt chân lại, nhưng chỉ chốc lát lực chèn ép tăng lên, cứ như thế, y bỗng thấy dường như tiểu huyệt mở ra một chút mang theo cảm giác ngứa ngáy khó nhịn.
La Tiểu Xuyên cảm thấy xấu hổ, đôi mắt phiếm nước, nhưng vẫn một mực cắn chặt răng không chịu rên một tiếng.
Đường Lẫm cúi đầu hôn lên mắt y, rút tay ra rồi bế y lên.
La Tiểu Xuyên giật mình, theo bản năng giữ chặt bờ vai hắn: "Làm gì thế?"
"Chân anh chưa khỏi, sợ đứng lâu sẽ đau." Đường Lẫm vừa nói vừa bóp eo y: "Chúng ta lên giường."
Mẹ nó, ai đồng ý cùng cậu lên giường! La Tiểu Xuyên trong lòng phun ra một câu, nhưng mặt lại nóng lên. Nam nhân này vì y mà lơ đãng toát ra sự dịu dàng, coi như y là một kẻ thô thiển cũng khó tránh khỏi cảm động.
Đường Lẫm thật cẩn thận đặt y lên giường, ngồi xuống, liếc mắt nhìn y từ trên cao, sau đó chậm rãi đưa tay cởi cúc áo. Tuy đèn không bật nhưng ánh trăng chiếu lên cơ bắp khoẻ mạnh rắn chắc dần lộ ra làm tăng thêm mấy phần vẻ đẹp huyền ảo.
La Tiểu Xuyên nuốt nước miếng khó khăn thở gấp, nam nhân đều là sinh vật yêu qua ánh mắt và y cũng không ngoại lệ.
Đường Lẫm nâng khóe miệng, cười cười rồi bắt đầu thoát quần áo của y, La Tiểu Xuyên ngoài ý muốn rất phối hợp, nâng eo lên để hắn lột quần mình, tay y thì bận rộn đem áo của hắn cởi nốt, thậm chí còn chủ động kéo thắt lưng của hắn ra.
Tính khí hoàn toàn cương một khi mất đi ràng buộc liền như đạn pháo bật ra, chọt lên bụng La Tiểu Xuyên, hắn dùng tay đem đồ vật của hai người nắm lại, vuốt ve.
Cổ họng Đường Lẫm tràn ra một tiếng than nhẹ, cơ bắp trên người vì sung sướиɠ mà căng lên, cảm xúc muốn bắn càng mãnh liệt, hắn hít sâu một hơi rồi buông tay ra.
"?" La Tiểu Xuyên ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn hắn.
"Em tới." Hắn khàn khàn mở miệng, nắm chặt tính khí đối phương không chậm không nhanh mà tuốt rồi cúi người hé miệng ngậm lấy đầu nhũ trước ngực.
"A..." La Tiểu Xuyên run lên, cảm giác dằn vặt vừa vui vẻ lại điên cuồng xâm chiếm toàn thân. Đầu nhũ tê dại, bị ngậm lấy day mυ'ŧ, khí nóng ẩm ướt từ khoang miệng phả ra, ngọn lửa lại lần nữa bùng lên, cảm giác khó nhịn ngứa ngáy tăng thêm mấy phần. Y kêu "a a ô ô" không ngừng, bị loại cảm giác xa lạ này tra tấn đến không thở nổi, đỉnh tính khí tràn ra chất lỏng trong suốt khiến lòng bàn tay Đường Lẫm ướt đẫm một mảnh.
Đường Lẫm cảm thấy chỉ cần nghe được tiếng rêи ɾỉ của người này thì chính mình cũng muốn bắn ra, hắn oán hận day cắn hạt thịt trong miệng, đổi lấy tiếng kêu mang theo nức nở của đối phương.
Thứ trong tay đã cứng đến cực hạn, đường gân toàn bộ nổi lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhẹ một chút sẽ khiến cho cả cây giật nảy, đỉnh cũng căng trướng đến phát hồng, miệng nhỏ hé mở, tràn ra nước. Hắn biết La Tiểu Xuyên đã gần đạt đến cao trào, một tay liền nghịch ngợm nhanh hơn, tay còn lại tìm đến lỗ nhỏ trên đỉnh – tinh tế bịt chặt lại.
"A...! Đừng, đừng làm thế! Muốn... ra... ô..." La Tiểu Xuyên thoải mái kêu to, hai chân mở ra vừa run rẩy vừa co giật, y cảm thấy phía dưới đánh úp lên từng trận phấn khích, tính khí càng căng trướng không thể tả, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đau đớn, cảm giác bị kìm nén lấn áp cả cảm giác muốn bắn. Y sợ hãi hốt hoảng mở miệng cầu xin, từng trận âm thanh rêи ɾỉ không ngừng tràn ra khỏi miệng, y thực sự không chịu được, khoé mắt chảy ra giọt nước.
"Bắn đi." Chính Đường Lẫm cũng nhẫn nại đến khổ sở, vật cứng của hắn thẳng tắp vểnh lên chọc vào bắp đùi La Tiểu Xuyên cũng đã nhỏ xuống một dòng chất lỏng thấm ướt một khoảng ga trải giường. Hắn liếʍ đi giọt nước mắt của đối phương, xoa nhẹ phía dưới hai quả cầu.
"Không... đừng... a!" La Tiểu Xuyên không kìm nén được, quả thực đã đến cực hạn, tay Đường Lẫm bất ngờ buông lỏng khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong tầng tầng lớp lớp phun ra, y thật sự có ảo giác không khống chế được - cả người cứ nghẹn ngào run rẩy, mãi đến lúc kết thúc, tính khí vẫn cứ gắng gượng ngóc lên.