Chiến tranh hết sức căng thẳng, khói thuốc súng chung quanh tràn ngập, khắp nơi trên đất máu tươi, Mục Tư một thân hồng y, đón gió.
“Công chúa, Tần tướng quân không thua Tần lão tướng quân, càng giỏi hơn, thủ đoạn độc ác, lại đánh như vậy tiếp, chúng ta hợp lại cùng Tần gia quân lưỡng bại câu thương, Thất Vực quốc lại vô binh lực, không bằng chắp tay nhường cho người ···” quân sư vẻ mặt đau thương, cuộc chiến này so với trong tưởng tượng càng khó, hầu như đã tiêu hao hết Thất Vực quốc sở hữu, do bọn họ bắt đầu, lại không phải do bọn họ kết thúc ···
“Mở rộng cửa, tiếp nhận đầu hàng.”
- ···
Tần tiểu Nhị dẫn theo hơn mấy trăm chiến sĩ, đến đây tiếp nhận đầu hàng, cuộc chiến này chiến tranh tổn thất thảm trọng, Tần gia quân còn dư lại bất quá hơn ngàn người, cũng may chiến tranh hao tổn nhiều năm rốt cục muốn kết thúc, trong cửa thành đều là bách tính phải chịu nỗi khổ chiến tranh, ngừi già câu lũ còng lưng, hài đồng gầy yếu không chịu nổi, Tần tiểu Nhị thường thường đang suy nghĩ một quốc gia nhỏ như vậy, đến tột cùng ở kiên trì cái gì, lại dựa vào dựa vào cái gì cùng Lam Tuân quốc đấu lâu như vậy ···
Còn dư lại không có mấy binh sĩ tan tác, phảng phất hoàn toàn bỏ qua chống lại.
“Không dẫn ta đi gặp hoàng đế sao?”
“Bệ hạ đã hướng hoàng đế Lam Tuân quốc trình tấu chương, nguyện trở thành nước phụ thuộc của Lam Tuân quốc, trong vòng hai mươi năm không hề có chiến tranh, biên cảnh rối loạn thật lâu có thể an tĩnh ···” Mục Tư vân đạm phong khinh nói.
“Như vậy, rất tốt.”
Tần gia quân thấy biên cảnh bách tính thảm trạng, bác ái chi tâm tràn lan, lại đao kiếm sát phạt đều là chuyện quân nhân, đâu liên quan những… lão nhược phụ nhân hài tử, đi tới hỏi thăm chăm sóc…
“Thế nhưng, ta học mười tám năm không học được thần phục, ta Mục Tư cũng không thua bất luận kẻ nào.” Quyết đoán ra chiêu hướng tiểu Nhị.
Hai người ngươi tới ta đi, cân sức ngang tài, Tần gia quân thấy thế lập tức rút kiếm tương hướng, trước đây chán nản binh sĩ và hư nhược bách tính đột nhiên nâng cao tinh thần, cùng đối kháng, loạn thành một đoàn…
“Công chúa, không cần như vậy?”
“Lời vô ích, ta sẽ không lưu tình, ngươi cũng cần đem hết toàn lực ···· “
Mục Tư dần dần phát lực, Tần tiểu Nhị phải toàn lực ứng đối, cao thủ so chiêu, giây lát trong lúc đó, dời hình huyễn ảnh, đao nhập trong ngực ···
“Mặc ···”Thanh âm tê tâm liệt phế của Thanh Vũ vang lên.
Tần tiểu Nhị như bay chậm rãi ngã xuống, nhìn Lâm Thanh Vũ chạy về phía mình…
Mục Tư bị đao cắt yết hầu, tức khắc không một tiếng động. Chuyện cũ hiện lên,
“Công chúa, vì sao không giống dĩ vãng dụng độc hoặc cổ, thừa dịp bọn họ không hề phòng bị nhất cử tiêu diệt.”
“Ta đồng ý sư phụ, cấp cho hắn một cơ hội chinh chiến đường đường chính chính.”
“Nếu như thế, chúng ta bình yên tiếp nhận đầu hàng, chậm đợi thời cơ ··· “
(đệ đệ, ta sẽ giúp ngươi diệt trừ Lam Tuân quốc đại tướng, sư phụ, ta mới là đồ đệ kiêu ngạo nhất của ngươi, ngươi làm sao có thể đem một lòng đều nhét vào Lam Tuân quốc ···· di hình hoán ảnh, mặc dù ta trốn không xong, cũng có thể đồng quy vu tận ····)
- ··
Thần y cốc
Tần tiểu Nhị ở trong ác mộng dài dòng giật mình tỉnh giấc ···
(lão đầu, ta rốt cục đem Tần gia quân hủy sạch sẽ, sau đó sẽ không có … Tần gia quân nữa····)
“Tỉnh.” Lâm Thanh Vũ bưng thuốc, kinh hỉ mà lại bình tĩnh nói.
Tần tiểu Nhị trong nháy mắt tích đầy nước mắt, ôm lấy Lâm Thanh Vũ, ôm thật chặc, vùi đầu ở hõm vai Thanh Vũ, một lúc lâu không tiếng động ···
“Không sao ···”Lâm Thanh Vũ vỗ lưng tiểu Nhị an ủi ···
- ··
Chiến sự yên ổn, tân đế đại xá thiên hạ, thêm vào trấn an kim, an ủi vô số anh linh.
Bên trong ngự thư phòng, đã từng Cửu vương gia, ngồi ở long ỷ, hăng hái, mang theo khí thế thượng vị giả, Tần tiểu Nhị đứng ở phía dưới không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Lần này không thể ngoài sáng thưởng cho ngươi, ngươi không phụ hoàng mệnh, một mình xuất chinh, tuy rằng chiến thắng, cũng bỏ ra thảm thống đại giới, công tội ngang nhau. Nhưng lòng trẫm biết, ngươi nghĩ muốn cái gì cứ việc nói đó là. Trẫm sẽ phong ngươi làm uy hổ tướng quân, hứa ngươi trùng kiến Tần gia quân. Phi hổ lệnh, cũng cùng nhau trả.”
Tần tiểu Nhị nhìn cái lệnh bài kia, hồi lâu sau cúi đầu, “Thần vô năng, không đảm đương nổi tướng quân, càng không kham nổi lệnh bài kia, thần chỉ có một chuyện muốn nhờ.”
“Ngươi cứ việc nói, cấp Tần lão tướng quân truy phong, có lẽ Tần gia vinh quang đều có thể ··· “
“Thần chỉ cầu, hoàng thượng có thể sửa lại án xử sai Cơ gia oan án.”
Cơ gia có thể trầm oan giải tội, mặc dù trên đời lại không một một hậu nhân, Tần tiểu Nhị cự tuyệt hoàng đế bất luận cái gì chức quan ngợi khen, chỉ cầu hoàng đế cho phép Tần gia an ổn độ nhật, Tần gia cũng chỉ còn lại Tần Ẩn và tiểu Nhị, đã từng chinh chiến sa trường anh hùng các tướng lĩnh sẽ thành vì quá khứ ···
Lâm phủ
“Ngươi thực sự buông tha tất cả chuẩn bị làm người bình thường?” Lâm Thanh Vũ hỏi.
“Ta vốn chính là một người thường, ngươi đã quên bộ dáng khi ngươi thấy ta?”
“Hoàng đế liền bỏ qua như vậy?”
“Ta nói ta và ca ca sẽ một mực sống ở kinh thành, dưới mí mắt hắn, ngoài ra để cho Hiên Hiên đi cấp con của hắn làm thư đồng, theo hắn học tập…”
“Cái gì, ngươi cứ như vậy đem nhi tử bán đi.” Lâm Thanh Vũ vội la lên.
“Con cháu tự có phúc con cháu, chúng ta không quản được nhiều như vậy, còn là làm…” Tiểu Nhị lại thành tiểu Nhị lúc ban đầu, như mới vừa nhìn thấy Lâm Thanh Vũ thì như vậy, đánh gục y.
~ Hoàn chính văn ~