Khúc Dương Cầm Dưới Trời Phát Xít

Chương 1

“Chúng ta ở hai quỹ đạo khác biệt, cố gắng hơn nữa cũng chỉ mang đến thương đau.”

Ngày 24 tháng 12 năm 1938, thủ đô Berlin, Đức.

Chưa từng gặp một mùa đông lạnh lẽo như vậy, rét buốt đến mức trái tim mọi người cũng đông lạnh theo. Người qua đường lạnh lùng nhìn Alpha đi chân trần trên lớp tuyết dày đặc, không có đồng tình, không có thương cảm.

“Trở về, tôi muốn trở về.”

Đây là trụ cột tinh thần duy nhất trong nội tâm anh.

“Tôi muốn trở lại với vùng đất đầy hoa tươi nở rộ, sáng rỡ ánh mặt trời.”

Đây là tín niệm duy nhất còn lưu lại trong đầu anh.

“Tôi muốn trở lại tổ quốc của tôi, trở lại cố hương của tôi. Trở lại nước Áo mộng ảo, Vienna (1) huy hoàng.”

Trong nội tâm anh vẫn nhiều lần nỉ non như vậy, nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống, đau thương khắp nơi.

“Anh đừng vọng tưởng có thể trốn thoát, nước Áo cũng đã không còn là nước Áo trước đây, anh cũng không phải là anh của ngày trước. Hiện tại Áo thuộc về Đức, mà anh, là thuộc về tôi…”

Anh phảng phất nghe thấy âm thanh như bóng ma của Gein, anh phảng phất lần thứ hai thấy được gương mặt anh tuấn và cao ngạo ấy.

Thật ra tất cả đều là lừa mình dối người, anh đã sớm biết rõ những hình ảnh tốt đẹp kia đã tan thành mây bụi giữa khói lửa chiến tranh. Anh đã sớm biết quê hương đất mẹ đã không còn yên bình như trước. Nhưng lúc này, quá nhiều suy nghĩ, quá nhiều lo lắng đã lấp đầy lấy anh…

***

Tháng 3 năm 1938, Đức chiếm đoạt Áo, anh bị cưỡng chế dẫn đến Berlin.

Gein cho anh tất cả mọi điều anh chưa từng được có: biệt thự tiện nghi, trang phục tơ lụa, còn có chiếc đàn dương cầm sang quý nhất thế giới này.

Nhưng hắn cũng cướp đi tất cả mọi thứ của anh: anh mất đi tổ quốc, cũng mất đi tự do mà anh trân trọng nhất.

Trong l*иg giam vàng son rực rỡ ấy, anh thường xuyên ưu thương nhìn ra ngoài cửa sổ. Cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc trốn chạy, chỉ là hai tay hai chân bị khoá vào dây xích nặng nề, ngoài cửa cũng có binh lính canh giữ.

Nghiêm ngặt như vậy, dù có cánh cũng khó đào thoát được.

Dường như có thể đoán ra tư tưởng của Alpha, mỗi khi anh nhìn về phương xa, Gein sẽ nhẹ nhàng dán vào tai anh, mập mờ và tàn nhẫn nói nhỏ: “Anh không có khả năng rời đi bây giờ, anh vĩnh viễn đều là của tôi…”

Hơi thở ấm áp lướt qua gò má, để lại sự lạnh lẽo như băng và niềm tuyệt vọng sâu sắc.

Chờ đợi mình sau đó, là một đêm dài nóng cháy và ngập tràn đau đớn.

Sự trói buộc ban ngày vừa được giải trừ, thân thể đồng thời sẽ nhận được phương thức “trói nhốt” khó chịu khác. Bên dưới hình dáng nhìn như lạnh lùng của Gein, là nhiệt tình như lửa được ẩn dấu. Hắn nặng nề hôn cổ anh, ngậm lấy nụ hoa của anh, cuối cùng sẽ phóng thích du͙© vọиɠ vào cơ thể của anh.

Mà Alpha chỉ yên lặng chịu đựng, cho dù là phân thân của Gein mãnh liệt đánh vào, hay là phần eo lắc lư kịch liệt đầy mất mát. Anh vẫn chăm chú cắn chặt môi, không muốn phát ra bất cứ tiếng rêи ɾỉ nào.

Anh không muốn để lộ sự yếu ớt của mình ra trước mặt người khác.

Ít nhất, không phải là người đàn ông này! Không thể là người đàn ông đã đoạt đi lãnh thổ tổ quốc!

Chỉ là, mỗi khi khoé miệng anh rướm máu, Gein đều dịu dàng hôn lên bờ môi anh, cắn vào nơi đã bị rách nát, sau đó lại nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của anh, quét sạch vệt máu đỏ tươi.

Vào lúc này, phòng tuyến trong nội tâm Alpha dao động một chút, sụp đổ một chút…

Chì là… vào… lúc này!

“Alpha, thời gian ở cùng với tôi, thật sự… đau khổ vậy sao?”

Trong sự xâm nhập không ngừng nghỉ, hắn luôn hỏi một vấn đề như nhau, lời nói nhu hoà pha trộn với nỗi buồn nhẹ đắng.

“Gein, thân thể của tôi bị cậu giam cầm ở đây… Linh hồn.. vẫn ở phương xa…”

Anh vẫn lựa chọn trả lời như vậy, anh chỉ có thể lựa chọn trả lời như vậy.

Vì thế, thân thể anh bị lật ngược lại, Gein tiến vào anh lần nữa, mang theo sự trừng phạt thô lỗ và tức giận thê lương. Hạ thân không ngừng run rẩy mà chuyển động. Cho đến khi một dòng dịch ấm tràn vào bên dưới, cho đến khi máu tươi nhuộm đỏ cả ga giường.

“Alpha, Tôi… khát vọng… tìm được thân thể của anh, nhưng tôi càng… khát vọng có được… là trái tim… của anh…”

Anh vĩnh viễn cũng không biết, khi anh quay lưng lại lúc người đàn ông nói ra câu ấy, biểu lộ của hắn ngập tràn biết bao nhiêu bất lực.

Gein, có lẽ mọi chuyện đều như lời cậu nói, mọi thứ đều đã đổi thay. Bắt đầu từ đêm đầu tiên cậu ôm tôi, chúng ta nhất định không cách nào trở lại như trước, không cách nào trở lại khoảng thời gian có thể mỉm cười tươi sáng.

Gein, chúng ta lạc mất chính mình giữa dòng sông thời gian đằng đẵng, chúng ta không thể trở về…

——— ———

Chú thích:

(1) Vienna (Viên): Thủ đô của Áo.