Chờ một lúc lâu Quân Thánh Thiên mới thấy An Tuyết Nhi đi ra ngoài, hắn vui vẻ tiến ra đón, thân ảnh tuấn tú trên hành lang đưa đến một đống nữ sinh làm bộ đang nói chuyện phiếm, mà trên thực tế là đang len lén quan sát hắn.
" Anh.. tới tìm tôi sao?" An Tuyết Nhi cúi đầu nhìn sàn nhà, không dám nhìn thẳng mặt Quân Thánh Thiên.
" Không sai, em ngày hôm qua tại sao lại đi trước?" Hắn buồn cười nhìn người không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
" Tôi… tôi có việc chứ sao… Tôi muốn về nhà đốc thúc em trai làm bài khóa a!" An Tuyết Nhi vội lấy cớ, trong lòng lại suy nghĩ nếu để Tiểu Vũ nghe được, nhất định là rất khinh thường, bởi vì nàng có lúc còn phải thỉnh giáo tiểu đệ thiên tài của nàng a!
" Như vậy a! Lần sau nếu phải đi trước, trước nói với anh một tiếng." Quân Thánh Thiên xoa xoa đỉnh đầu của nàng, " Em không định giới thiệu bạn học em một chút sao?"
" Nha. Đây là bạn tốt nhất của tôi, gọi là Từ Tiểu Linh."
" Chào cô, tôi là Quân Thánh Thiên" Quân Thánh Thiên nhìn về thân ảnh xinh đẹp Từ Tiểu Linh.
" Chào anh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Quân niên trưởng anh quả thật như trong truyền thuyết, như vậy anh tuấn mê người a! Lúc nào rảnh rỗi, chúng ta đi uống cà phê chứ?" Từ Tiểu Linh khác thường nũng nịu hướng Quân Thánh Thiên, giờ phút này nàng phong tình vạn chủng, làm cho người ta si mê, nhưng mà hắn tựa hồ không quá lĩnh tình đi.
" Tôi không uống cà phê." Quân Thánh Thiên nhanh chóng tránh sự tiếp xúc của nàng, còn thuận tay đem An Tuyết Nhi kéo ra.
" Ai nha! Niên trưởng, vậy chúng ta cũng có thể đi ngắm cảnh đêm a! Anh có thể làm bất cứ chuyên gì với em đó nha!" Từ Tiểu Linh đối với hắn nháy mắt, lại tặng thêm vài cái hôn gió cho hắn.
Nam sinh ở một bên bị bộ dáng nhiệt tình của nàng, cảm thấy hưng phấn không thôi, bọn họ chưa từng thấy nàng như vậy quyến rũ động lòng người a.
" Tôi đối cô không có hứng thú, nếu như cô muốn thử tình cảm của ta đối với An Tuyết Nhi như thế nào, thì hãy dùng thủ đoạn cao minh một chút đi! Tôi đối với An Tuyết Nhi tuyệt đối nghiêm túc!" Hắn như khí kiên định dò xét nàng.
" Coi như anh qua cửa, Tuyết Nhi liền giao cho anh! Cô ấy có vài lời muốn nói với anh đó, chúc hai người vui vẻ. Tuyết Nhi, ngày mai gặp!" Từ Tiểu Linh phất tay rời đi, bước qua một đoàn nam sinh đang chảy nước miếng nhìn nàng.
" Tuyết Nhi, em có sao không?" Quân Thánh Thiên hỏi An Tuyết Nhi đang ngây người như ngỗng, sợ là nàng bị khả năng diễn xuất của Từ Tiểu Linh kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ.
" Tôi không sao, Tiểu Linh thật xinh đẹp! Tôi chưa từng thấy cô ấy cũng có biểu hiện như vậy!" Nàng bị kỹ năng diễn xuất của bạn tốt hù dọa phải sửng sốt, nhưng nàng biết Tiểu Linh tuyệt sẽ không thương tổn nàng.
" Em không để ý chuyện cô ta hẹn anh ra ngoài hay sao?"
" Không có a! Tôi nhớ là Tiểu Linh ghét nhất là uống cà phê cùng với ngắm cảnh đêm a. Cô ấy nói cà phê quá đắng, còn ngắm cảnh đêm thì dễ gặp cướp lắm nha."
" Haha, em đúng là đáng yêu quá đi, chúng ta đi thôi! Anh dẫn em đi ăn bánh ngọt."
"Ừ!" An Tuyết Nhi có chút xấu hổ, nhưng lại ngoan ngoãn theo Quân Thánh Thiên rời đi.
*****
Quân Thánh Thiên mang theo An Tuyết Nhi đi tới gian hàng ở phụ cận trường học, hắn biết nàng thích ăn bánh ngọt.
Sau khi chọn một bàn kín đào, hắn để cho nàng ngồi xuống trước ngồi dựa vào tường, sau đó cũng ở bên thân thể mềm mại có mùi thơm nhàn nhạt mà ngồi.
"Em không phải là có gì muốn nói với anh sao?" Hắn tay trái tùy ý khoác lên thành ghế salon phía sau An Tuyết Nhi, thân thể nửa chuyển mà đối diện với nàng.
"Đúng vậy!" An Tuyết Nhi có chút không được tự nhiên, nàng có thể dễ dàng cảm nhận hơi thở của hắn, bọn họ tựa như ngồi quá gần, nhưng bên cạnh nàng chính là vách tường, có thể lùi đến chỗ nào nữa a?
" Em nói đi!" Quân Thánh Thiên vẻ mặt đầy hứng thú. Haha! Tiểu Tuyết Nhi của hắn nhất định là rất xấu hổ.
" Chính là, anh xem cái này đi." Nàng có chút ngượng ngùng, đưa tay lấy tờ giấy ra.
" Trình tự yêu?" Hắn nheo lại lông mày, nhìn về phía An Tuyết Nhi.
An Tuyết Nhi tránh né ánh mắt của hắn, cúi đầu nghịch khăn trải bàn.
" Thứ nhất là chào hỏi nói chuyện phiếm, thứ hai là nắm tay, thứ ba là đi xem phim, chú ý không nên xem phim kinh dị để chon am sinh có cơ hội trừ phi so với mình hắn nhát gan hơn,…" Mày ngày càng nhíu lại, hắn nhìn cái đầu ngày càng cúi thấp sát mặt bàn của An Tuyết Nhi. Hắn nhớ là, mọi cử chỉ của hắn hình như chỉ kém một bước nữa là đem thành lũy đạp đổ, giờ lại làm cái trình tự yêu này làm gì a?
" Tuyết Nhi, em có thể giải thích về nội dụng viết trên tờ giấy này không? Sổ tay tham khảo? Còn có gì khác không?"
" Cái này là Tiểu Linh cùng với tôi cùng nhau thảo luận ra trình tự yêu a." An Tuyết Nhi khuôn mặt đỏ bừng nói.
" Sau đó thì sao?" Hắn nhếch mày, chờ nàng nói tiếp.
" Tôi cảm thấy chúng ta cứ theo phương thức bình thường lui tới đi." Nàng thật vất vả, cuối cùng cũng đem yêu cầu nhỏ giọng nói ra.
" Em không cảm thấy tiến độ như vậy là rất chậm hay sao, với lại không thích hợp với chúng ta, chúng ta đã thân mật như vậy rồi." Quân Thánh Thiên vừa nói vừa áp sát An Tuyết Nhi, tay trái vòng qua eo nhỏ nhắn, tay phải đem khuôn mặt nàng quay lại nhìn hắn.
" Em không cảm thấy tiến độ như vậy rất chậm hay sao, với lại cũng không thích hợp với hai chúng ta a, chúng ta cũng đã gần gũi nhau rồi mà." Quân Thánh Thiên vừa nói vừa cúi gần sát An Tuyết Nhi, tay trái vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn, đem khuôn mặt đang cúi gằm đối diện với hắn.
" Anh đừng như vậy!" An Tuyết Nhi đưa tay chống đỡ ngực của hắn, muôn tránh ánh mắt của hắn.
" Người ta là cảm thấy động tác của anh là quá nhanh a. Nếu như thật sự thích tôi, cũng nên nhân nhượng tôi a, từ từ thôi!" Nàng hoảng hốt, thế nhưng rất lưu loát mà đem loài kịch Tiểu Linh dạy nàng nói ra.
Thân thể cao lớn của Quân Thánh Thiên khẽ lùi lại, như có điều suy nghĩ, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong l*иg ngực của mình, đột nhiên hắn lộ ra nụ cười xấu xa.
" Tiểu bảo bối thế nhưng lại mở miệng yêu cầu anh, anh tại sao có thể không đáp ứng chứ?"
"Ý của anh là?" An Tuyết Nhi rất vui vẻ, Quân Thánh Thiên nguyện ý phối hợp với ý kiến của nàng.
"Được thôi, bất quá anh có điều kiện, chúng ta tốt nhất cứ thuận theo tự nhiên, không nên để tờ giấy này ảnh hưởng đến cảm xúc của chúng ta, như vậy chúng ta mới có thể nói là tự nhiên yêu, em cảm thấy thế nào?" Hắn rất lịch sự hỏi nàng.
"Ân, đúng vậy! Tự nhiên là tốt nhất." Nàng gật đầu phụ họa.
" Vậy anh tôn trọng ý kiến của em, em cũng phải tôn trọng cảm giác của anh, như vậy được không?"
"Ân, phải a." An Tuyết Nhi thật cao hứng làm hiện lên hai má lúm đồng tiền a.
" Như vậy, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, tôi tên là Quân Thánh Thiên, xin hỏi phương danh của tiểu thư?" Hắn bày ra nụ cười mê người, cố ý muốn dùng điện cao thế giật chết An Tuyết Nhi.
" Tôi tên là… An… An Tuyết Nhi, là học sinh năm hai lớp một…" Nàng bị nụ cười của hắn làm hại, ấp úng, nói cũng không rõ.
"Chúng ta trước ăn gì đó đi!"
"Ừ!"
An Tuyết Nhi cảm thấy giờ phút này Quân Thánh Thiên rất có phong độ, khiến cho nàng có cảm giác an toàn, cùng với cái người trước đây mặc kệ phản kháng của nàng mà khinh bạc nàng, dường như là hai người khác nhau, nhưng vô luận thế nào, hắn cũng rất hấp dẫn nàng.
Nàng rất hưởng thụ khi cùng với hắn ở chung một thời gian, nghe hắn nói những chuyện về tuổi thơ của hắn, cũng bị hắn chọc cho haha cười to.
Cùng nhau vươt qua một buổi chiều, An Tuyết Nhi cũng biết được đại khái bối cảnh của Quân Thánh Thiên, nàng cảm giác mình là cô gái may mắn nhất trên đời này, nàng thế nhưng lại được một nam nhân xuất sắc yêu mến, theo đuổi.
Mãi cho đến khi về nhà, cảm xúc vui vẻ cũng đi theo giấc ngủ, nàng mang theo nụ cười hưng phấn ngọt ngào chìm vào giấc ngủ sâu.
Tình yêu là một điều thật kì diệu!
****
Quân Thánh Thiên cũng đáp ứng yêu cầu của An Tuyết Nhi, liền không ăn đậu hũ của nàng nữa, hắn trở nên nhẫn nại, ôn nhu, khôi hài hơn, vì vậy tình cảm của họ cũng nhanh chóng tăng tiến.
Để có nhiều thời gian ở bên nhau, hắn liền lấy danh nghĩa là kèm việc học cho nàng, mang nàng đến phòng tự học không người trong thư viện, giờ phút này bọn họ đang ngồi cạnh nhau, ngọt ngào tựa vào nhau.
" Hôm nay là tuần thứ ba chúng ta gặp nhau rồi, xin hỏi An Tuyết Nhi tiểu thư, ta có thể có vinh dự dắt tay tiểu thư hay không?" Quân Thánh Thiên tiêu sái trêu trọc An Tuyết Nhi, muốn nhìn bộ dạng xấu hổ của nàng.
Quả nhiên, mặt An Tuyết Nhi hiện lên một tầng đỏ ửng.
" Anh lại thế rồi, đừng đùa người ta nữa!" Nàng thẹn thùng không tự nhiên để hắn cầm tay.
" A.., trái tim nhỏ của ta, chớ có giận nha! Ta hướng em bồi tội." Hắn trên miệng nói như vậy, tay lại tự đồng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đưa lên trước mũi hít hà, lại dùng chop mũi mài mài, thỏa mãn chơi đùa bàn tay mềm mại ấy.
Thấy nàng ngượng ngùng nhìn hắn, khóe môi hắn nhếch lên nụ cười tà mị, ngay sau đó hôn lên mu bàn tay của nàng.
An Tuyết Nhi mắc cỡ lập tức rút bàn tay bị xâm phạm về.
" Làm sao anh lại hôn tay tôi, trên tờ giấy chỉ nói có thể cầm tay thôi mà."
" Nhưng mà trên đó cũng không có nối là không được a! Hơn nữa những việc không thể làm, anh cũng đâu có làm, không phải sao?"
" Nhưng là không được hôn nha! Anh phạm quy." An Tuyết Nhi khí khái nghiêm khắc răn dạy hắn. Mặc dù nàng cũng không có ghét hắn làm động tác thân mật với nàng, nhưng là nàng sợ sẽ mất đí khống chế, nàng đối với mình cũng không có gì là nắm chắc!
" Chẳng lẽ chúng ta nhất định phải làm theo toàn bộ nội dung trên tờ giấy kia sao? Em không phải nói, em cũng sẽ tôn trọng cảm giác của ta hay sao?"
" Nhưng là…." Nàng cảm thấy có điều gì đó lạ lùng, nhưng lại không thể nói rõ ra lạ ở chỗ nào.
" Không nhưng là gì cả, Tuyết Nhi, chẳng lẽ anh đối với em, em không có cảm giác gì sao?" Quân Thánh Thiên dùng ánh mắt phòng ra sóng điện một trăm vạn Volt, giống như giăng lưới nhìn An Tuyết Nhi.
"Tôi…. Tôi biết anh đối với tôi rất tốt! Nhưng mà anh muốn hôn, tôi sẽ để cho anh hôn sao?" An Tuyết Nhi không đành lòng nhìn sự thất vọng trong mắt hắn, nàng vội vàng muốn cứu vãn lại tình thế.
Quân Thánh Thiên không nói gì, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía An Tuyết Nhi.
"Này." Nàng mỗi lần làm nũng đều kêu như vậy, lúc đó hắn mặt đầy hớn hở.
Di? Không có hiệu quả, làm sao bây giờ? Nàng đã làm hắn tức giận sao.
An Tuyết Nhi nghĩ đến hai tuần lễ hắn đều tỉ mỉ săn sóc cho nàng, nàng cảm thấy mình không nên hẹp hòi trách cứ hắn mới phải.
" Này… đừng như vậy!" Thanh âm mềm nhũn duyên dáng vang lên, nàng đứng dậy đi tới phía sau hắn.
Quân Thánh Thiên thoạt nhìn vẫn là đứng yên bất động, nhưng kỳ thật, hắn đã bị thanh âm của nàng làm cho thân thể cứng ngắc, chỉ sợ không nhịn được mà xoay người lại đè lên người nàng.
Tiểu ma nữ này, không được, phải nhẫn nại!
Quân Thánh Thiên khó khắn nhắc nhở chính mình, bây giờ nhẫn nại mới có thể có được nhiều hạnh phúc, nhỏ không nhịn được sẽ loạn mưu lớn a!
An Tuyết Nhi đột nhiên nghẹn ngào từ phía sau lưng ôm lấy hắn.
" Về sau tất cả đều nghe theo anh được không, em sẽ không đề cập đến những điều kia nữa, anh đừng không để ý tới em có được hay không?" Nàng mang theo tiếng khóc lấy lòng hắn. Nàng không thích như vậy, nàng đã rất để ý hắn, nếu như hắn không để ý tới nàng, nàng sẽ phi thường khổ sở.