Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 1044: Cuộc sống của Thịnh Thế Lan San (kết cục 19)

Lúc này Thịnh Thế mới ý thức được việc mình nói rất cao thâm, anh liền nghĩ nghĩ, sau đó tiếp tục giải thích với Cầu Cầu nói: "Đơn giản mà nói, tình yêu chính là, yêu cô ấy lúc còn trẻ xinh đẹp, lại càng yêu cô ấy khi là tuổi già nếp nhăn."

Sau khi Thịnh Thế nói xong câu đó, liền nhất thời cảm thấy câu nói đó đặc biệt thâm sâu, anh nhịn không được nhíu mày, sau đó nhìn về phía Cầu Cầu, vẫn bộ dạng nghi hoặc, anh liền thở dài một hơi, nghĩ thầm rằng, tuổi Cầu Cầu còn nhỏ, không thể lý giải được ý cao thâm như vậy.

Anh vừa mới dự định nói sang chuyện khác, đúng lúc Cầu Cầu cau đôi long mày nhỏ thanh tú, nhìn về phía Thịnh Thế chuyển con mắt to đen như mực, chép miệng nói: "Ba ba, người nói không sai a, ông cố nội nói cho con biết, Aí Cầm là bà cố nội."

"..." Thịnh Thế ngẩn người, sau đó liền a một tiếng, rồi không lên tiếng.

...

...

Thịnh Thế ôm Cầu Cầu đến chỗ tập đoàn Bắc Dương, được biết là hiện giờ Cố Lan San đang ở studio.

Vì thế, Thịnh Thế lại mang Cầu Cầu đến studion.

Thịnh Thế là cải trang vi hành đến, thời khắc mấu chốt có thể kéo Cầu Cầu ra làm lá chắn.

Cho nên Thịnh Thế không có quấy rầy Cố Lan San, mà ôm Cầu Cầu đứng ở một nơi coi như là kín đáo nhìn chăm chú Cố Lan San.

Không bao lâu, Thịnh Thế liền tìm được mục tiêu, một người đàn ông thường xuyên đi đến gần bên người Cố Lan San, một lúc đưa nước, một lúc đưa khăn giấy, Thịnh Thế nhìn đến hai mắt bóc hỏa, rất muốn xông lên, bóp chết người đàn ông kia!

Người đàn ông kia, Thịnh Thế biết, hình như gọi là Vương Dương, Cố Lan San chụp ảnh cho bộ phim truyền nam nhị hào.

Trong lòng Thịnh Thế yên lặng mà ghi nhớ xuống, sau đó tròng mắt xoay chuyển, lấy di động chính mình ra, gửi cho thư ký một cái tin nhắn, không quá 3 phút, thư ký liền gửi một cái tin nhắn, phía trên là mười một con số, số điện thoại tư nhân Vương Dương.

Thịnh Thế không đổi sắc mặt bỏ điện thoại vào trong túi, sau đó vỗ vỗ đầu Cầu Cầu, nói với Cầu Cầu: "Cầu Cầu chúng ta đi tìm mẹ, có được hay không?"

Cầu Cầu hăng hái gật đầu, dường như cực kỳ vui vẻ, Thịnh Thế ôm lấy Cầu Cầu, hướng về phía Cầu Cầu, cách một khoảng, Cầu Cầu liền ngênh cổ họng lên kêu: "Mẹ, mẹ!"

Cố Lan San nghe được tiếng kêu, liền nghiêng đầu, nhìn thấy Thịnh Thế ôm Cầu Cầu đi đến, thì vội vàng nói với người trước mặt một tiếng, liền đi về phía Thịnh Thế.

Cầu Cầu vươn canh tay về phía Cố Lan San, để cho Cố Lan San ôm lấy.

Cố Lan San đón lấy Cầu Cầu, liếc mắt nhìn Thịnh Thế một cái: "Anh như thế nào lại đột nhiên đến đây hả?"

"Cầu Cầu nhớ mẹ, ầm ĩ muốn đi tìm em, cho nên anh liền mang con bé đến." Thịnh Thế nói láo không viết nháp.

Cầu Cầu phối hợp với học Thịnh Thế nói một câu: "Mẹ, Cầu Cầu nhớ người."

Cố Lan San nghe nói như vậy, liền cong môi nở nụ cười.

...

...

Thịnh Thế rất sớm chở Cố Lan San về đến biệt thự Lâm Phong, anh thừa dịp buổi tối lúc Cố Lan San kể chuyện cho Cầu Cầu cùng Bì Bì nghe, lấy điện thoại của Cố Lan San, tại nhật kí của cô, không thấy tên của Vương Dương, trong lòng mới yên tâm rất nhiều, sau đó suy nghĩ một phen, cầm di động của Cố Lan San gửi cho Vương Dương một tin nhắn: "Có ở đó không?"