Cố Lan San mới vừa làm xong bài dưỡng thai buổi sáng, ngồi phơi nắng ở trên ban công, nghe thấy Triệu Lỵ nói vậy, quay đầu liếc mắt nhìn bầu trời ở ngoài cửa sổ, mới phát hiện trời xanh mây trắng, đúng là một năm tràn đầy sức sống, liền tâm huyết sôi trao nhìn Triệu Lỵ nói: "Nếu không hôm nay tớ và cậu đi ra ngoài dạo phố một chút, thuận tiện chọn quà cho Dương Lan Phong luôn được không?"
Triệu Lỵ lo lắng thân thể của Cố Lan San sẽ xảy ra vấn đề, lập tức chạy lại phía mẹ Thịnh đang đan áo len cho bảo bảo trong bụng của Cố Lan San hỏi.
Tôn Thanh Dương vừa nói sắc mặt của mẹ Thịnh mẫu rất phối hợp mà trở nên khó coi, vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Lan San và Triệu Lỵ gật đầu một cái, nói: "Đi đi, Lan San cần phải đi ra ngoài vận động một chút đối với cơ thể cũng có chỗ tốt."
"Bảo tài xế cùng đi đi, giỏ xách, đừng để cho Lan San mệt mỏi đó." Gần đây mẹ Thịnh mới vừa đi theo Tôn Thanh Dương học đan áo len, đang vô cùng thích thú, cũng hoàn toàn bỏ qua ham mê
chơi mạt chược nhất của mình nữa.
Cố Lan San cũng biết cơ thể mình rất đặc biệt, trước kia ra cửa ghét nhất là để tài xế đi theo, nhưng mà bây giờ cũng không cự tuyệt, lập tức đi theo Triệu Lỵ, dẫn theo tài xế mà mẹ Thịnh kêu đên cửa hàng.
Thật ra thì chọn quà cho đàn ông có chọn tới chọn lui thì cũng chỉ có mấy loại như vậy: Đai lưng, ví tiền, cà vạt, đồng hồ đeo tay, kẹp cà vạt...... Triệu Lỵ chọn tới chọn lui, chọn một hồi lâu, cuối cùng chọn một chiếc đồng hồ đeo tay, sau khi chọn xong, Cố Lan San vốn là muốn đi dạo một vòng khu đồ con nít, nhưng Triệu Lỵ sợ Cố Lan San mệt mỏi, liều mạng kéo Cố Lan San từ khu đồ con nít vào trong quán trà ở tầng cuối của cửa hàng.
Trong quán trà tương đối yên tĩnh, Cố Lan San và Triệu Lỵ chọn một cái ghế sofa mềm rồi ngồi xuống, kể từ sau khi Cố Lan San mang thai, đã không ăn đồ ăn ở bên ngoài, cho nên chỉ là kêu một ly nước lọc, Triệu Lỵ thì kêu một ly cà phê.
Đợi đến khi nước mang lên đầy đủ, Cố Lan San đảo mắt qua tạp chí để ở trên bàn của quán trà, thuận miệng hỏi Triệu Lỵ đang quan sát tỉ mỉ đồng hồ đeo tay mới vừa mua đượ một câu: "Bây giờ cậu với Dương Lan Phong sao rồi?"
"Có khỏe không." Triệu Lỵ đóng hộp đựng đồng hồ đeo tay lại, nhìn Cố Lan San, cười quyến rũ nói: "Thật ra thì tớ cảm thấy Dương Lan Phong có mùi vị đàn ông hơn
mười năm trước, khi đó, anh ấy còn nói với tớ là chờ tớ được mười tám tuổi sẽ để cho tớ làm bạn gái anh ấy, ai biết anh ấy mới 20 tuổi đã chạy đi bộ đội, bởi vì bỏ đi như vậy, đã bỏ lỡ bảy năm."
Cố Lan San nhìn vẻ mặt cười ngọt ngào này của Triệu Lỵ, cũng đoán được tình yêu của cô ấy tiến triển rất thuận lợi.
Nếu nói Triệu Lỵ có thể tiến tới với Dương Lan Phong, thì cũng là do công của Cố Lan San cô, lúc cô trở về nhà cũ của nhà họ Thịnh gia thăm ông nội, mọi người nhắc tới Triệu Lỵ bên này sắp kết làm thông gia với nhà họ Thịnh gia, bây giờ sao lại đổi ý, Cố Lan San thì nhìn Dương Lan Phonǵ một cái, không hề che đậy mà nói, đó không phải là ở nhà họ Thịnh còn có một người đàn ông chưa kết hôn sao?
Cố Lan San là phụ nữ có thai, nói chuyện ở nhà họ Thịnh gia, nhận được nhiều người ủng hộ, ông nội Thịnh đã sớm bởi vì hai cháu trai trong bụng của Cố Lan San mà đứng về phía Cố Lan San, nghe thấy cháu dâu mình nói như vậy, cũng không quản người ta có lưỡng tình tương duyệt hay là vui vẻ hay không, liền gật đầu, nói: "Đúng đúng đúng, Dương Lan Phong cưới Triệu Lỵ, đúng là cháu dâu thông minh của ông mà."
Ông nội Thịnh Thế cứ như vậy mà ra lệnh, lại cộng thêm việc Dương Lan Phong này cũng đã ba mươi tuổi đầu rồi, còn chưa chịu kết hôn, cô ba của Thịnh Thế cũng ước mong là xách con trai của mà "Gả" đi ra ngoài, nghĩ đến cô bé Triệu Lỵ kia mọi mặt đều thật tốt, lập tức gật đầu đồng ý.
Trước giờ Dương Lan Phong xưa nay chưa từng cự tuyệt,