Editor: Cà Rốt Hồng
Ở ngoài cánh cửa kính, còn có một cái đình hóng mát nhỏ làm bằng gỗ, chạy dọc theo bờ cát thẳng đến bờ biển.
Đó là màu nước biển đẹp nhất mà cô đã từng thấy qua, màu xanh lam trong suốt, không có trộn lẫn bất kỳ tạp chất gì, cùng trời, cùng bờ cát, cùng màu xanh lá của cây cối chiếu rọi lẫn nhau, làm cho người ta có một loại cảm giác thuần khiết sạch sẽ.
Cố Lan San kích động ở trong nước biển vùng vẩy một trận, sau đó vô cùng vui vẻ chạy về phòng trên bãi biển, chuẩn bị tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, vậy mà tay của cô mới vừa chạm tới cái va ly kia, Thịnh Thế đang nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, liền chậm rãi mở mắt, “Sở Sở......”
Cố Lan San ngồi chồm hổm trên mặt đất, đẩy cái va ly ngã xuống, ngước đầu, nhìn Thịnh Thế.
Đáy mắt xinh đẹp của Thịnh Thế chứa ảnh ngược màu xanh lam của biển cả ngoài cửa sổ, phảng phất cũng biến thành màu xanh lam trong suốt, rất hấp dẫn người: “Sở Sở, anh có một chuyện, phải thú nhận với em ngay bây giờ.”
“Chuyện gì?” Cố Lan San thuận miệng trả lời Thịnh Thế một câu, liền kéo khóa kéo va ly, mở va ly ra, cùng lúc đó tiếng nói của Thịnh Thế cũng chậm rãi truyền đến: “Anh lén đổi va ly của em, trước khi em tắm rửa, anh nghĩ, có lẽ chúng ta cần phải đi mua sắm một chuyến trước.”
Cố Lan San cúi đầu, nhìn cái va ly trống rỗng, chỉ có hai gói khăn ướt, vẫn nên lấy ra lau trước, sau đó cô cầm lấy hai gói khăn ướt lập tức từ trên mặt đất đứng lên, sau đó mặt đen lại, ném lên trên người của Thịnh Thế: “Nhị Thập, anh khốn kiếp!”
Thịnh Thế hơi nghiêng đầu, né tránh gói khăn ướt Cố Lan San ném tới, lười biếng từ trên giường ngồi dậy, nhìn Cố Lan San nộ khí đằng đằng, giọng điệu của anh trì hoãn: “Sở Sở, bikini đó thật sự không thể mặc, em xem bên ngoài một chút, mấy người phụ nữ đó, đều mặc đồ gì á!”
Cố Lan San tức giận nghiêm mặt, liếc ra ngoài cửa sổ một cái, rất nhiều phụ nữ đều mặc bikini ba mảnh, chơi đùa ở trong nước, trên bờ cát, sắc mặt Cố Lan San trở nên càng ngày càng thêm u ám.
Thịnh Thế bước từ trên giường xuống, đi tới trước mặt Cố Lan San, nở một nụ cười sáng lóa với cô, giọng nói rất khoan khoái ôn hòa: “Sở Sở, chúng ta không thể học theo bọn họ, bọn họ không biết xấu hổ, chúng ta không thể mất mặt, phải không? Em là của một mình anh, chỉ có thể để cho anh nhìn, em xem những người nước ngoài kia, rốt cuộc có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào những người phụ nữ mặc bikini đó nha......”
Cố Lan San không nói lời nào như trước, nhưng không vui ở trên mặt, đã giãn ra một chút.
Thật ra cô cũng không phải nhất định phải mặc những bộ bikini kia, nhưng mà nghe người ta nói, bờ biển ở Maldives này đẹp như thiên đường, mặc bikini bơi lội phơi nắng, là một loại hưởng thụ rất thích ý.
Huống chi, cô cũng không cho rằng Thịnh Thế là người bảo thủ, tại sao bây giờ, anh cứ không chịu chấp nhận cho cô mặc bikini như vậy?
Thịnh Thế thấy sắc mặt của Cố Lan San hơi tốt hơn một chút, đáy lòng hơi thả lỏng, anh chậm rãi ôm eo cô, kéo cô vào trong ngực của mình, tay từ từ di chuyển trên thân thể của cô, gằng từng chữ, tràn đầy du͙© vọиɠ chiếm giữ: “Sở Sở, em là của anh, toàn thân từ trên xuống dưới của em đều là của anh, ngoại trừ anh ra, những người khác không thể nhìn nhiều hơn một cái!”