Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 764: Tôi và anh không nợ nhau! (4)

Anh nhìn ánh mắt của cô, từ từ nuốt nước miếng một cái, mới mở miệng, trong giọng nói rõ ràng là kích động: “Nhưng, anh bây giờ vẫn còn yêu Cố Lan San!”

Trong lúc bất chợt, toàn bộ thế giới im bặt, hoàn toàn yên tĩnh.

Cố Lan San bởi vì vừa rồi chính mình còn nhõng nhẽo nói một câu hàm nghĩa sâu xa kia, lại bị những lời nói này làm chấn động đến nỗi vẻ xấu hổ và nhất thời bất an vừa bày ra đã không cánh mà bay.

Cô bị anh ép buộc đối mặt với đôi mắt đen nhánh của anh, từ từ có tiêu cự, chính mình chuẩn xác nhắm thẳng Thịnh Thế.

Thịnh Thế đang dùng một đôi mắt đen trầm lắng, tình cảm chân thành nhìn cô.

Cố Lan San chớp mắt, bên trong mắt phủ một tầng sương mù, trong đầu chuyển động đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ.

- Hàn Thành Trì có gì tốt? Em không thể không yêu hắn sao?

- Cố Lan San có gì tốt, anh không thể không yêu cô ấy sao?

- Nhị Thập, thật ra thì hiện tại em không thích Hàn Thành Trì nữa rồi.

- Nhưng, anh bây giờ vẫn còn yêu Cố Lan San!

Trong lúc nói chuyện với nhau như vậy, đã cất giấu bao nhiêu bất đắc dĩ, bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu vuột mất, chỉ có cô là biết rõ nhất, cô muốn hướng về phía anh nói ngàn lời, nhưng cô lại phát hiện căn bản mình không có cách nào nói ra khỏi miệng, cô chỉ có thể sững sờ giơ tay lên, gắt gao ôm chặt eo của anh, chôn đầu của mình ở trong lòng anh, cái đầu nhỏ nhẹ nhàng cọ vào da thịt rắn chắc ở l*иg ngực, môi của cô di chuyển, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nước mắt từ khoé mắt chậm rãi chảy xuống, dính vào da thịt anh. Hơi nước ẩm ướt như vậy xông vào da thịt của anh, cùng máu ở tráu tim anh hợp lại với nhau, trong lòng anh nổi lên từng hồi đau lòng, vội giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt tại đầu cô, từ từ vuốt ve, tràn ngập tình yêu và thương tiếc.

Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.

Cũng không biết trải qua bao lâu, trong lòng Cố Lan San mới cảm thấy nhẹ nhàng một chút như vậy, cô chậm rãi từ trong ngực Thịnh Thê ngẩng đầu lên, nhìn chiếc cằm tuấn tú hoàn mỹ của Thịnh Thế, rút tay về, nhẹ nhàng chọc chọc.

Sức lực của cô không lớn, đâm vào anh chỉ thấy ngưa ngứa một chút, anh cúi đầu xuống khẽ cười, lại thấy bộ dáng ngốc nghếch của cô đang nhìn cằm mình.

“Sở Sở, làm sao vậy?” Thịnh Thế có mấy phần lo lắng hỏi thăm.

Nhưng căn bản Cố Lan San không có trả lời vấn đề của Thịnh Thế, chỉ nhanh chóng từ giường ngồi dậy, sau đó vòng qua người anh, nhìn về phía sau lưng của anh.

Thịnh Thế cảm thấy Cố Lan San như vậy nên có chút hoài nghi, vội quay đầu, Cố Lan San lại nhanh chóng nhảy xuống giường, nhặt quần áo từ trên mặt đất lên, nhanh chóng mặc vào người.

Thịnh Thế thấy bộ dáng này của cô, cùng ngồi dậy theo, trong lúc không để ý ánh mắt thuần khiết quét tới khăn trải giường, có một mảng lớn màu đỏ tươi.

Thịnh Thế ngẩng ra, sau đó mới cảm thấy đau đớn rất nhỏ, từ sau lưng mình truyền đến, anh hậu tri hậu giác giơ tay lên, sờ sờ sau lưng của mình, mở tay ra, đều là máu.

(Hậu chi hậu giác rất đơn giản, chính là độ nhạy cảm đối với sự việc)

Vừa rồi anh quả thật quá kích động, căn bản không cảm nhận được sự khó chịu của thân thể mình, sợ là lúc đánh Hàn Thành Trì, dẫn tới miệng vết thương của mình cũng không tốt.

Về đến nhà, anh lại vẫn mặc áo khoác, sau đó là bị Cố Lan San đẩy ngã xuống giường, hai người điên cuồng triền miên, căn bản không có chú ý tới.

“Mặc quần áo vào.” Hai bộ quần áo bay thẳng xuống trước mặt, cắt đứt suy nghĩ của Thịnh Thế.