Edit: Ngọc Hân
Thịnh Thế lửa giận ngút trời đi tới phòng làm việc của Hàn Thành Trì, vừa lúc Hàn Thành Trì từ phòng nghỉ ngơi phía sau đi tới, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện vẻ không vui, sau khi nhìn thấy người tới là Thịnh Thế vẻ mặt cũng không vui cũng biến mất.
“Hàn tổng, tôi không ngăn được anh ta.” Thư ký liếc mắt nhìn Thịnh Thế, mở miệng nói với Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì hơi hất cằm với thư ký, rồi chuyển về trên mặt Thịnh Thế, cong môi mở miệng gọi: “Nhị Thập, sao cậu lại tới đây?”
Thịnh Thế đứng trước cửa phòng làm việc, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì, anh không mở miệng nói chuyện chỉ tay nắm thành quyền bước nhanh tới trước mặt Hàn Thành Trì, sau đó nâng quả đấm hung hăng nện lên mặt Hàn Thành Trì.
Sức lực của Thịnh Thế rất mạnh, đập tới khiến Hàn Thành Trì liên tiếp lùi về sau hai bước mới cố gắng giữ vững cơ thể.
Quả đấm của Thịnh Thế chính xác tuyệt đối nện lên gò má Hàn Thành Trì, có một tia máu từ trong miệng Hàn Thành Trì chảy ra ngoài.
Cửa phòng làm việc của Hàn Thành Trì vốn mở rộng, bên ngoài có rất nhiều nhân viên đã dời lực chú ý qua bên này ngay khi Thịnh Thế tức giận xông vào. Bây giờ nhìn thấy Thịnh Thế không nói tiếng nào trực tiếp ra tay đánh người, ai cũng bị hoảng sợ, có người nhanh chóng nhấn điện thoại gọi bảo vệ dưới lầu.
Thư ký đứng bên cạnh Thịnh Thế cực kỳ sợ hãi, the thé gọi: “Hàn tổng?”
Sau đó nghiêng đầu sang nhìn Thịnh Thế giống như đang nhìn một người điên: “Anh có ý gì, sao có thể ra tay đánh người!”
Thịnh Thế vốn không đặt thư ký kia vào trong mắt, anh cũng không quan tâm có bao nhiêu người đang nhìn, sau khi cho Hàn Thành Trì một đấm liền giơ tay lên nện lên gò má Hàn Thành Trì một quyền nữa.
Làn này đánh mạnh hơn cả lần trước, đánh cho Hàn Thành Trì vừa mới giữ vững cơ thể liền lảo đảo một cái rồi ngã quỵ xuống đất.
Thư ký vội chạy tới trước mặt Hàn Thành Trì vươn tay muốn kéo anh ta dậy, nhưng Hàn Thành Trì chỉ lẳng lặng giơ tay đẩy tay thư ký ra sau đó một tay chống đất một tay nâng lên lau khóe môi. Anh ta nhìn thấy màu đỏ trên ngón tay, cả người không có bất kỳ kích động nào chỉ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thịnh Thế.
Thịnh Thế cũng chỉ lạnh lùng nhếch môi cười châm biếm với Hàn Thành Trì, sau đó giơ chân lên trực tiếp đạp lên người Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì hơi nghiêng đầu nên chân Thịnh Thế liền rời vào l*иg ngực anh ta, đạp cả người anh ta bay thẳng ra phía sau, tiếp đó nặng nề rơi xuống đất.
Hàn Thành Trì nằm trên mặt đất cảm thấy sau lưng truyền tới con đau tê tái, anh ta ngửa đầu hung hăng ho khan.
Bảo vệ dưới lầu đã vọt lên tới, nhanh chóng xông vào phòng làm việc của Hàn Thành Trì.
Đôi mắt Thịnh Thế đỏ au nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì, anh giẫm bước muốn đi tới lại bị mấy người lập tức cản lại, Hàn Thành Trì chật vật phun một ngụm máu, nhìn về đám người trong phòng, ra lệnh nói: “Đi ra ngoài!”
“Hàn tổng!” Thư ký kêu tên Hàn Thành Trì rồi nhìn qua Thịnh Thế, có ý phản đối rất rõ ràng.