Cố Lan San càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, cô lập tức cảm thấy mình không thể ở lại chỗ này nữa nên cầm túi đồ mình mua được vội vã bỏ lại một câu “hẹn gặp lại.” rồi xoay người rời đi.
Lúc cô xoay người, hốc mắt cũng đỏ lên.
Cô biết Thịnh Thế không nhìn thấy cô khóc, nhưng cô vẫn không muốn rơi nước mắt, tăng nhanh bước chân, đợi đến khi cô rẽ vào góc hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Thịnh Thế thì nước mắt của cô mới từ từ lăn xuống, cô cảm thấy khuất nhục không nói nên lời, cảm giác nhục nhã còn hơn lúc Thịnh Thế xem cô như món hàng mà mua từ tay bà Cố.
Rốc cuộc thì ở trong lòng Thịnh Thế có cô hay không?
Cô biết chuyện chuyện của cô và Hàn Thành Trì là do cô có lỗi với anh, nên lúc thủ trưởng Thịnh cho cô một tờ chi phiếu để cô tự động rời khỏi anh, cô đã không từ chối, bởi vì biết rõ bản thân cô đã khiến nhà họ Thịnh mất mặt, chuyện cô có thể làm lúc đó là chủ động rời khỏi anh, trả sự tôn nghiêm lại cho nhà họ Thịnh! Vậy nên khi anh nói muốn ly hôn cô cũng không từ chối.
Sau khi ly hôn, cô cho là mình và Thịnh Thế đã thật sự trở thành người xa lạ rồi.
Nhưng không nghĩ tới, hai người vẫn quấn quít lấy nhau, không biết có phải do cô tháo xuống gánh nặng trong lòng hay không, nhưng cô lúc ở cùng với anh rất nhẹ nhàng, anh giống như Nhị Thập trước đây vậy, đối xử với cô rất tốt.
Nhưng sao bây giờ Thịnh Thế lại đối xử với cô như vậy?
Cô biết anh thường có quan hệ không rõ ràng với một và phụ nữ ở bên ngoài, có lẽ anh chỉ cảm thấy chuyện nam nữ ân ái cũng là bình thường, nhưng cô vẫn không cách nào tiếp nhận chuyện bản thân có một ngày cũng sẽ bị anh đối xử như những người phụ nữ khác.
Cố Lan San càng nghĩ nước mắt càng rơi nhiều hơn, tầm mắt cô bị nước mắt che đi làm cô không nhìn rõ đường, nghiêng ngã lảo đảo không cẩn thận đυ.ng vào người khác, cô cúi gằm đầu, vội vã nói xin lỗi rồi chạy vào nhà mình.
...
...
Sau khi Cố Lan San rời đi, cả người Thịnh Thế lập tức mềm nhũng ở trên tay lái, anh không còn cố gắng chống đỡ nên gương mặt cũng nhanh chóng biến thành trắng bệch, anh suy nghĩ một chút, biết mình không thể chống đỡ đến khi trở về biệt thự nên miễn cưỡng lái xe đến con đường phía trước, gọi điện thoại kêu tài xế đến đón mình.
Tài xế có chìa khóa dự bị xe của Thịnh Thế, lúc tài xế tới thì Thịnh Thế đã gục trên tay lái hôn mê bất tỉnh.
Tài xế mất rất nhiều sức mới kéo được Thịnh Thế ra, sau đó đặt anh vào chỗ ngồi phía sau rồi nhanh chóng lên xe trở về biệt thự.
Bà quản gia ở biệt thự cũng đã nhận được điện thoại của tài xế nên cũng đã gọi cho bác sĩ gia đình đến trước, Thịnh Thế được người mang vào trong phòng, bác sĩ gia đình đo nhiệt độ, sốt cao ba mươi chin độ rưỡi, bác sĩ gia đình lập tức tiêm cho anh một mũi thuốc hạ sốt.
Thịnh Thế mơ hồ cảm thấy trên cánh tay truyền đến cảm giác đau rồi có chất lỏng lành lạnh chảy vào trong máu của anh, đặc biệt không thoải mái, anh rất muốn nhúc nhích cánh tay nhưng nó lại không có chút hơi sức, sau đó anh cảm thấy thân thể càng thêm khó chịu, cũng không biết bao lâu mới dễ chịu hơn một chút, sau đó anh thϊếp đi, đợi đến khi tỉnh lại đã là năm giờ sáng hôm sau.