Editor: White Silk-Hazye
Lưu Chí Cường chơi tennis rất tốt, nhìn thấy Thịnh Thế như vậy, cho là kỹ thuật của anh ta chẳng ra sao cả, huống chi, lúc anh ta vào sân, cũng nói biết một chút, Thịnh Thế lại là người mà mình đến tìm để hợp tác, cho nên giảm nhẹ lực của mình lại, chỉ đơn giản là đánh trả bóng.
Hai người đánh qua lại như vậy một hồi, cũng không có dùng sức mạnh hay kỹ thuật gì, người đánh cũng cảm thấy nhàm chán, huống chi những người xem ở bên cạnh.
Không biết hai người đã đánh bao nhiêu hiệp, Lưu Chí Cường sợ kéo dài thời gian, Thịnh Thế sẽ tức giận, lúc tiếp bóng liền cố ý di chuyển chậm một bước, để thua Thịnh Thế.
Mọi người ở xung quanh, không kể đến những người kỹ thuật tốt hay không tốt, nhưng mọi người cũng đều nhìn ra được rõ ràng là Lưu Chí Cường nhường bóng, sợ đánh thắng Thịnh Thế, sẽ làm mất mặt anh Thịnh.
“Anh Thịnh, thật lợi hại!” Lưu Chí Cường cầm vợt, rõ ràng là thua, trên mặt lộ ravẻ tươi cười.
Thịnh Thế yên lặng hé ra khuôn mặt tuấn mỹ, chỉ là nâng mắt lên nhìn thoáng qua Lưu Chí Cường, cười khẽ, kết quả sau đó một bên thả bóng, đập xuống đất, có tiết tấu mà đập xuống.
Một cái, hai cái, ba cái……
Quả bóng nhỏ màu vàng xanh tiếp xúc với mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy mà hữu lực.
Cho đến khi được hơn mười cái, Thịnh Thế nâng tay ném bóng lên cao, sau đó cả người giống như một con báo, đột nhiên nhảy lên, vung vợt, đánh quả bóng ra ngoài.
Tốc độ bóng quá nhanh.
Nhanh đến nỗi mọi người chỉ nhìn thấy cái bóng màu vàng vυ't qua, sau đó rơi xuống.
Tennis vừa rơi xuống đường biên, lúc đầu mọi người nghĩ Thịnh Thế lại trùng hợp không đánh ra ngoài, nhưng qua một giây, phát hiện quả bóng ở chỗ đó xoay vòng, nhưng không có lăn, làm cho biểu tình của mọi người đều có chút biến hóa.
Đây là bóng xoay.
Bóng rơi xuống đất, xoay tròn tại chỗ.
Lưu Chí Cường đứng đó, biểu tình có chút kinh ngạc, cái gì gọi là “biết một chút”, đây nếu như không có kỹ thuật chơi bóng giỏi, tuyệt đối sẽ không có được như thế này
.
“Kỹ thuật đánh bóng của anh Thịnh, đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp rồiđó!”
Lưu Chí Cường thật lòng khen ngợi!
Thần sắc của Thịnh Thế thản nhiên, không có biểu thình nào lại một bên tiếp bóng, chậm rãi xoay tay, ném lên, vung vợt, đánh bóng.
Lưu Chí Cường tiếp bóng, đánh trả.
Mắt của Thịnh Thế lóe lên, đánh qua bên trái.
Lưu Chí Cường đứng bên phải, chạy nhanh về phía bên trái, nhưng bóng đột nhiên chuyển hướng bay về phía bên phải, tốc độ rất nhanh, anh ta phản ứng nhanh lao qua bên phải, sau đó bóng rơi xuống đất, nẩy lên, tốc độ vẫn nhanh như trước, không sai lệch đập trúng miệng của Lưu Chí Cường.
Trong nháy mắt miệng của Lưu Chí Cường sưng lên.
Cả đám người vây xem, biểu tình trong nháy mắt trở nên ngưng trệ.
Thịnh Thế vẫn thờ ơ đứng đó, đối với người nhặt bóng vẫy vẫy tay, phục vụ lại ném một quả bóng tới, lần này Thịnh Thế không có tiếp bóng, chỉ là đợi cho đến khi bóng rơi xuống trước mặt mình, giơ vợt lên, hướng về phía Lưu Chí Cường, đột nhiên vung lên một cái.
Quả bóng giống như một cơn gió lốc quét tới, nhằm đúng mũi của Lưu Chí Cường mà bay tới.
Vững vàng, chuẩn xác, đập trúng mũi của anh ta.
Trong nháy mắt máu mũi của Lưu Chí Cường chảy ra.
Phục vụ đúng ở bên cạnh nhanh chóng cầm khăn đưa qua cho Lưu Chí Cường.
Lúc này mọi người có mặt tại đây đều nhìn ra được Thịnh Thế là cố ý.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu tại sao Thịnh Thế đột nhiên lại trở nên kỳ quái như vậy. -----