Phượng Thiên Sách khoa trương phe phẩy quạt xếp, đi tới cửa phòng, nụ cười nhẹ nhàng cho tới khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì ánh mắt của hắn định rồi lại định, đôi con ngươi phóng to, tầm nhìn khoa trương rơi vào nơi nào đó của Già Lam.
Cảm giác lạnh lẽo đột kích, Già Lam đưa tay sờ sờ, phát hiện váy trên mông của nàng bị lủng một lỗ, để lộ da thịt trắng mịn, còn mảnh vải vốn nên ở cái lỗ đó, lại nằm trong tay Phượng Thiên Dục, nàng bị hắn kéo rách váy… Mặc dù cái lỗ lủng rất nhỏ, người khác gần như không phát hiện, nhưng vừa vặn lại rơi vào mắt Phượng Thiên Sách!
Mặt mũi Già Lam bỗng chốc đổi sang màu xanh tím, còn có chuyện gì mất mặt hơn chuyện này nữa không? Nếu không có người phát hiện thì thôi, nàng liền tùy tiện che giấu cho qua, thế mà chi tiết nhỏ như vậy lại để người khác phát hiện, hơn nữa còn là nhân vật cực kì khiến cho nàng đau đầu!
Nếu nói nàng là khắc tinh của Phượng Nhị Thiếu, thì Phượng Thiếu chính là khắc tinh của nàng! Thật đúng là vật khắc vật mà!!
“Tiểu Lam Lam, nàng muốn biểu đạt tình cảm mến thương với ta, dè dặt một chút là được rồi. Không cần hào phóng như thế! Con gái nhà lành, để lộ mông ra ngoài không tốt lắm, không lịch sự!”
Không thèm đếm xỉa tới dáng vẻ xốc xếch trong gió lạnh của Già Lam, hắn quay đầu, nhìn về phía Phượng Thiên Dục đang nằm trên mặt đất, nửa khuôn mặt bị đè dưới cái mông của Già Lam, giọng điệu thành khẩn nói: “Nhị đệ, ngươi cũng vậy, nhìn con gái người ta lộ mông ngươi không biết khuyên người ta một chút sao? Ngươi lại còn đem vải quần áo của người ta nữa… Chậc, ngươi thật sự là không có thừa kế một chút đạo đức tốt đẹp nào của đại ca hết!”
Già Lam tức giận đến mức rung cả người, nàng phát hiện Phượng Thiên Dục đang ở dưới mông nàng cũng không có tốt hơn nàng bao nhiêu. Cuối cùng, tần suất run run của hắn cùng nàng cộng hưởng, cả hai đều bị lời nói tựa như Đương Tăng niệm kinh của Phượng Thiên Sách oanh tạc xơ xác.
Ông trời à! Van cầu ông, mau đem con yêu nghiệt này đi đi!
Nhìn hai người vẫn giữ dáng vẻ kì quái run như cầy sấy, Phượng Thiên Sách làm như không thấy tình trạng kì dị của hai người, phe phẩy quạt xếp, làm bộ như suy tư: “Món quà lớn như vậy, làm sao ta có thể đáp lại?”
Hắn rầu rĩ suy nghĩ một chút, chân mày đang cau lại bỗng giãn ra, cười nói: “Có! Bánh ít đi thì bánh quy lại, nếu không ta cũng lộ cái mông ra cho nàng xem?”
Nói xong, hắn liền xoay người, đưa tay đến bên hông, làm bộ như muốn cởϊ qυầи, khiến mọi người có mặt kinh hãi quay đầu sang bên khác. Hơn nữa, có vài nữ tử sợ tới mức thét chói tai!”
Điên rồi điên rồi!
Đường đường lại Phượng Đại Thiếu gia, cư nhiên lại muốn cởϊ qυầи trước mặt mọi người để đem mông cho Già Lam xem. Hắn đúng là não tàn, nhất định là vậy!
“Đừng có xấu hổ! Người bình thường không thể nhìn mông của ta đâu!” Phượng Thiên Sách kiêu ngạo nhướn mày, làm như người nào nhìn mông hắn một cái, đó là chiếm được phần lời lớn.
Già Lam che ngực mình, thở không ra hơi, suýt chút nữa động kinh về chầu ông bà.
Ông trời! Nếu như ông không đem con yêu nghiệt này đi, vậy thì ông mang con đi đi!
Từ xưa tới nay, Già Lam luôn tự hào bản thân có thể đem người sống sờ sờ có thể chọc tức chết, nhưng khi gặp phải hắn, nàng hoàn toàn chịu thua, hắn mới thật sự là cực phẩm, người chết cũng có thể bị hắn chọc tức mà nhảy dựng lên!
“Rốt cuộc nàng muốn ngồi tới khi nào? Còn không mau cút khỏi người của gia!!!!!!!!!!!” Phượng Thiên Dục dưới mông nàng, cuối cùng cũng bùng nổ.
Nếu nói xui xẻo và thê thảm nhất, thì không ai có thể xui xẻo, thê thảm hơn Phượng Thiên Dục.
Hắn vừa chịu đựng nỗi nhục bị nữ nhân đè lên mặt, còn bị đại ca không có tính người dùng lời nói tàn phá, rốt cuộc hắn trêu ai chọc ai vậy hả? Vì sao mọi chuyện không may đều rớt xuống đầu hắn!!?
Lúc này, Già Lam mới nhớ tới chính mình vẫn còn ngồi trên mặt Phượng Thiên Dục, hèn gì lúc té xuống không thấy đau, hóa ra là nhờ cái đệm thịt này.
Nàng giật mình một cái, từ trên mặt hắn nhảy ra, sửa sang lại xiêm y, đem chỗ thủng che lại. Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nàng như không nhìn thấy Phượng Thiên Sách, càng không ngó Phượng Thiên Dục. Nàng biết, lựa chọn sáng suốt nhất lúc này chính là tránh xa hai an hem nhà họ Phượng này là tốt nhất. Mặc kệ là đυ.ng tới ai cũng đều có thể đe dọa tới tính mạng, một là có thể bị đánh, hai là có thể bị gϊếŧ ngay lập tức!
Mọi người vây xem đang tiếp nhận sét đánh cuồn cuộn, tất cả đều hóa đá, hoàn toàn không còn xúc động nào khác.
Phượng Thiên Dục xoa xoa nửa khuôn mặt bị đè đỏ hồng, tức giận từ mặt đất bò dậy, ánh mắt như muốn ăn thịt người, nhìn xung quanh.
Không chờ hắn nổi cáu, Phượng Thiên Sách không nhìn hắn, phe phẩy cây quạt trên tay, ưu nhã bước tới chỗ Già Lam, nụ cười mơ mộng mà mê ly trên môi, tràn đầy mê hoặc: “Tiểu Lam Lam, nghe nói hôm nay nàng muốn tham gia khảo hạch để vô học viện Thiên Dực, ta liền tự mình đến đây cổ vũ cho nàng. Dọc đường đi, có ta bảo vệ, đảm bảo bữa nay nàng mở cờ là đánh thắng, bản lĩnh áp đảo quần hùng.”
Đột nhiên hắn tới gần, nghiêng người dựa sát vào bên tai Già Lam, thấp giọng, giả bộ thần bí: “Nàng yên tâm, ta đã giúp nàng chuẩn bị mọi thứ, hôm nay nếu có người dám thắng nàng, ta sẽ đem hắn nhét vào túi càn khôn, vứt xuống hồ nuôi cá, há há!!! Cho nên, nàng không cần lo lắng bị thất bại, tất cả các túi càn khôn đều trên người của ta!”
Già Lam nhìn khuôn mặt cực kì tuấn mĩ phóng to trước mắt, đáy lòng bị giày vò gấp bội, cái tên này! Một hồi giống như lưu manh vô lại, một hồi lại như thần tiên xuống trần, rõ ràng là hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau lại xuất hiện trên cùng một người, làm người ta nghĩ mãi không ra.
Mọi người hết biết nói gì. Hắn có thể đem ‘chuyện xấu’ che giấu như bí mật một chút có được hay không? Ít nhất cũng đừng có nói ngay trước mặt bọn họ chứ!!
“Đi, ta dẫn nàng đi mua mấy bộ đồ mới, ăn mặc thật đẹp, lát nữa hãy tới hội trường khảo hạch.” Phượng Thiên Sách kéo tay Già Lam, hăng hái đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý tới nhị đệ sắp ngất xỉu vì tức giận.
Nàng tham gia khảo hạch còn phải ăn mặc đẹp sao? Kết quả thắng thua có liên quan gì tới quần áo đẹp hay xấu? Còn nữa, người xấu xí bên cạnh hắn dù có mặc quần áo bằng vàng, nàng ta cũng xấu xí không ai sánh bằng!
Phượng Thiên Dục đưa mắt nhìn Già Lam được Phượng Thiên Sách che chở đi ra ngoài, khóe mắt, khóe miệng của hắn không ngừng co giật. Tốt! Hôm nay có đại ca che chở cho nàng, tạm thời tha cho nàng cái mạng! Không phải nàng muốn tới học viện Thiên Dực sao? Rất tốt! Chờ nàng tới học viện Thiên Dực, đó chính là nàng tự chui đầu vào lưới!
Một đôi mắt âm u bắn ra từng tia sáng lạnh lẽo.
Phượng Thiên Dục tức giận đến mức hai mắt gần như biến hình.
Già Lam không có từ chối lời mời của Phượng Thiên Sách, bởi vì nàng biết, hôm nay nếu muốn tránh khỏi sự trả thù của Phượng Nhị Thiếu, e là chỉ có là bùa hộ thân Phượng Thiên Sách này mới có tác dụng.
“Liền đi vào cửa hàng này đi! Chọn mấy món quần áo xinh đẹp, lúc khảo hạch để lộ cái mông không được nhã nhặn cho lắm!” Phượng Thiên Sách không do dự kéo Già Lam vào một cửa hàng may quần áo, miệng luôn bới móc. Hầu như có thể khiến người đi đường trên nửa con phố đều nghe rõ mồn một.
Trên đầu Già Lam xuất hiện đầy vạch đen, cắm đầu vọt thẳng vào cửa hàng quần áo. Thật mất mặt! Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ cảm nhận của Phượng Nhị Thiếu, bỗng nhiên sinh ra cảm giác người cùng cảnh ngộ, thật là thông cảm cho đối phương.