Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 1: Kẻ bị đè bẹp là ngươi!

Thành Lạc Xuyên, Sở gia đang tiến hành một cuộc đấu võ kịch liệt.

Triệu Thanh Tình không một chút thương hại nhìn về phía Già Lam nằm co quắp trên võ đài, bịch bịch bịch… không biết đánh bao nhiêu quyền, tay đều mỏi nhừ.

“Thanh Tình, đừng đánh nữa, sắp xảy ra án mạng chết người rồi!”

“Già Lam đã hôn mê, ngươi đánh tiếp sẽ đánh chết nàng mất!”

Dưới võ đài, hai cô gái trẻ đồng thời hô to, một kinh hoảng, một lo lắng.

Triệu Thanh Tình lạnh lùng nhếch môi: “Không cần lo lắng, mạng của nàng ta rất cứng! Chỉ cần nàng ta không mở miệng cầu xin tha thứ, cũng không chết thì cuộc đấu võ vẫn chưa kết thúc… Các vị chấp pháp trưởng lão, các ngươi nói có đúng hay không?”

Mấy vị chưởng lão vội vàng tha thiết gật đầu.

“Đúng vậy, chỉ cần nàng ta không cầu xin tha thứ, không chết, cuộc đấu võ coi như chưa kết thúc!”

“Trước lúc luận võ, mọi người đều đã kí vào giấy sinh tử, cho dù chết, cũng không liên quan gì tới đối thủ. Mời Triệu tiểu thư tiếp tục, trận đấu võ này thật rất đặc sắc!”

Thế lực của Triệu gia ở Lạc Xuyên thành dù không bằng Sở gia, nhưng tuyệt đối có thể xưng là quý tộc trong Lạc Xuyên thành, tiền tài bạc triệu, thế lực to lớn. Ngược lại, Già Lam chỉ là một người có thân phận không rõ ràng, ăn nhờ ở đậu tại Sở gia, chỉ là một cô gái xấu xí địa vị không bằng một hạ nhân, đổi lại là người khác, đều chọn đứng về phía Triệu Thanh Tình.

Triệu Thanh Tình cười lạnh, đến gần Già Lam nói nhỏ vào tai của nàng: “Dựa vào ngươi còn muốn đánh bại ta, tiếp cận Chiêu ca ca sao? Ngươi cũng không biết cầm cái gương mà soi một cái, rốt cuộc bản thân mình lớn lên xấu biết chừng nào, ngươi thật là mơ mộng hão huyền! Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội tiếp cận Chiêu ca ca, bởi vì sự tồn tại của ngươi, chính là sự sĩ nhục lớn nhất đối với Chiêu ca ca!”

Đáy mắt nàng hiện lên ánh sáng lạnh, cảm thấy đắc ý với chiến tích của mình, không nhìn thấy người nằm bên dưới mình đang siết chặt nắm tay.

“Người xấu xí, hôm nay ta nhất định đánh chết ngươi, để xem có ai dám nói ta không đúng hay không?” Một cú đấm mạnh mẽ đánh xuống, đột nhiên người nằm bên dưới rung lên một cái, bụng của nàng (Triệu Thanh Tình í) bị vật gì đó nặng nè thụi vào, cả người giống như lắp một cái lò xo, bay lên không trung!

Trên đài dưới đài im lặng như tờ, mọi người trợn mắt há mồm nhìn một màn này, âm thanh hít hà liên tục vang lên. Không ngờ kẻ phế vật này còn có sức lực đánh trả? Càng khiến bọn họ không thể tiếp nhận chính là, nàng ta không chỉ đánh trả, mà còn dùng một cước đá bay Triệu Thanh Tình lên trời!

Phải biết rằng, Triệu Thanh Tình được coi là một trong đồng linh có thiên phú, mười sáu tuổi đã bước vào hàng ngũ Linh giả cấp ba, còn Già Lam thì sao? Nàng ta đến mười sáu tuổi, đẳng cấp Linh Thuật không có đột phá được Linh giả cấp một, nói cách khác, nàng căn bản không có thiên phú tu luyện linh thuật, là thế vật được mọi người công nhận!

Thực lực chênh lệch như vậy, tuyệt đối là lấy trứng chọi đá, nhưng nàng, không ngờ nàng…

Trong nháy mắt, lúc Triệu Thanh Tình bay khỏi võ đài sắp rơi xuống, một bóng dáng màu lam như tia chớp đuổi tới, xông về phía bên cạnh võ đài, nắm được một chân của Triệu Thanh Tình, đem nàng ta kéo về phía võ đài!

Già Lam thản nhiên xoay người, liếc mắt nhìn về phía Triệu Thanh Tình vừa rơi xuống trên võ đài, nàng cười nhạt nói: “Lúc nãy, ngươi mới nói, chỉ cầu đối thủ không xin tha, không chết, cuộc đấu võ không thể xem là kết thúc, đúng không?”

Bỗng nhiên, Triệu Thanh Tình lắc lắc đầu, tự nhủ, vừa rồi chỉ là trùng hợp thôi. Nàng ta cố gắng đứng lên, tức giận nói: “Thì sao?”

“Hơn nữa, có người nói, trước khi bắt đầu đấu võ mọi người đã kí vào giấy sinh tử, cho dù chết cũng không thể trách tội đối thủ, đúng không?” Già Lam quay đầu, mỉm cười nhìn về phía các vị Chấp pháp trưởng lão đang đứng bên cạnh võ đài.

Nàng cười, nửa bên mặt có bớt hình Long Hỏa càng trở nên đáng sợ, mấy vị Chấp pháp trưởng lão cảm thấy chán ghét, cau mày nói: “Đúng, đây là quy định của cuộc đấu võ!” Bọn họ cũng tin tưởng, một cước vừa rồi của nàng chỉ là tiềm lực bùng nổ của nàng trước khi chết, một người phế vật như nàng làm sao có thể đánh lại Triệu Thanh Tình?

“À, ta biết rồi!” Già Lam hϊếp mắt cười, một giây sau, nét mặt của nàng đột nhiên thay đổi, cả người giống như con báo bổ nhào về phía Triệu Thanh Tình, cưỡi lên trên người của nàng ta. Hai cái tay bùm bùm, mạnh mẽ tát vào mặt Triệu Thanh Tình. Như lai thần chưởng, mạnh mẽ phát huy!

“Kêu ta là người xấu xí? Ngươi mới là người xấu xí! Cả nhà ngươi đều là người xấu xí! Ta cho ngươi đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa… Vĩnh viễn biến thành người xấu xí!”

“A a a a a a a…” Tiếng kêu thê lương của thiếu nữ vang dội khắp đấu trường.

Dưới võ đài, hai cô gái khϊếp sợ thụt lùi về phía sau, trợn mắt há mồm nhìn một màn này, mạnh mẽ nuốt một ngụm nước miếng.

Thật đáng sợ!

Một người bình thường sợ bóng sợ gió, không có chút tiếng tăm nào, đến khi ra oai, đúng là quá dữ!

Mấy Chấp pháp trưởng lão đồng loạt đứng lên ngăn cản: “Dừng tay! Đã phân thắng bại! Ngươi mau dừng tay lại!”

Già Lam không thèm để ý tới bọn họ, một cú đánh đập vào quai hàm Triệu Thanh Tình, khiến cho mặt mũi của nàng ta bị đánh sưng càng thêm dữ tợn, quai hàm của Triệu Thanh Tình sưng vù, miệng đầy máu, không nói được lời nào.

“Chẳng phải các ngươi vừa mới nói à? Chỉ cần đối phương không xin tha, không chết, cuộc đấu võ không kết thúc?”

Mấy Chấp pháp trưởng lão liền kinh ngạc, lời này đúng là do bọn họ nói, không thể bắt bẻ.

Xung quanh đấu trường, trong chốc lát liền sôi trào.

Có người không ưa Triệu Thanh Tình độc ác, phách lối và Chấp pháp trưởng lão của Thiên Bang, hò hét hoan hô. Cũng có người gấp đến độ giơ chân, hướng Sở gia cầu tình: “Sở gia chủ, xin mau ngăn nàng ta lại! Nếu đánh tiếp, tiểu thư nhà ta sẽ khó giữ mạng!”

Không chờ Sở gia chủ mở miệng, Sở phu nhân giành nói: “Triệu quản gia, gấp cái gì chứ? Ban nãy, tiểu thư nhà ngươi đem người ta đánh gần chết, sao không thấy ngươi vội vã can ngăn? Không lẽ tánh mạng của Triệu gia các ngươi cao quý, còn mạng của Sở gia chúng ta là cỏ rác sao?”

Ý của Sở phu nhân chính là muốn bảo vệ Già Lam. Mặc dù Già Lam ở nhờ Sở gia, nhưng cũng coi như là người nhà của Sở gia.

Sở gia chủ luôn luôn sợ vợ, bị vợ quản lí nghiêm, tằng hắng một tiếng, nghiêm giọng nói: “Ý của phu nhân chính là ý của ta! Mọi việc đều dựa theo quy củ của cuộc đấu võ mà làm đi. Bằng không lập ra quy định để làm gì? Làm bóng đá sao?”

Triệu quản gia hung hăng lau mồ hôi, hắn sớm biết Sở gia chủ không đáng tin! Đường đường là một người đàn ông, lại sợ vợ tới như vậy, thật sự là mất mặt đàn ông trong thiên hạ! Hắn quay đầu, không thể làm gì hơn là đem mọi hi vọng gửi vào Sở đại thiếu gia, dù sao thì cuộc đấu võ này cũng là vì Sở đại thiếu gia lựa chọn thư đồng có năng lực Linh sư, đi đến học phủ lớn nhất ở hoàng thành đi học.

“Sở đại thiếu gia, tấm lòng của tiểu thư nhà ta đối với ngươi như vậy, lấy thân phận thiên kim đại tiểu thư Triệu gia của nàng tới tham dự trận đấu võ này. Bây giờ lại bị một dã loại không có thân phận rõ ràng ức hϊếp, ngươi nhất định phải vì tiểu thư lấy lại công bằng!”

“Ngươi nói, thân phận của ta và tiểu thư nhà ngươi ai quý hơn?” Sở Viêm Chiêu cười nhạt, tay cầm một cái khăn tay trắng cẩn thận lau chùi bội kiếm của mình.

Triệu quản gia hơi sửng sờ, nịnh hót trả lời: “Đương nhiên là thân phận của thiếu gia cao quý hơn rồi!”

“À! Tiểu thư nhà ngươi đến báo danh tham gia đấu võ, có người nào ép buộc nàng ta không?” Sở Viêm Chiêu lại miễn cưỡng nói thêm một câu, sắc mặt Triệu quản gia chợt thay đổi, Sở đại thiếu gia nói bóng gió là tiểu thư nhà mình tự nguyện tới báo danh, cộng thêm thân phận không cao quý bằng hắn, cho nên hết thảy mọi chuyện là do tiểu thư tự mình chuốc phiền!

Cái này có thể làm sao cho phải?

Sở gia chủ mặc kệ, Sở đại thiếu gia cũng không muốn quản, lẽ nào hôm nay tiểu thư sẽ bị đánh chết trên võ đài?

Triệu quản gia cố gắng lau mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, nếu tiểu thư xảy ra chuyện hắn cũng đừng hòng trở về Triệu gia, hắn chắc chắn phải chết theo tiểu thư, có thể gia đình của hắn còn được đãi ngộ tốt.

Mục Tư Viễn nghẹn cười, liếc nhìn Sở Viêm Chiêu. Người bạn thân này của hắn thật đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc. Trên võ đài, có vô số mĩ nhân vì hắn đánh đến mức ngươi sống ta chết, bản thân hắn lại coi như không thấy, chỉ quan tâm tới bội kiếm trong tay, không hổ danh là hoàng thành đệ nhất học phủ --- Học viện Thiên Dực. Đặc biệt tuyển chọn Kiếm sư cấp bốn kiêm Linh sư cấp bốn trẻ tuổi nhất của thành Lạc Xuyên.

Triệu Thanh Tình cần phải cảm thấy may mắn, Già Lam không có nghe thấy xưng hô ‘Dã loại’ mà Triệu quản gia gọi nàng, bằng không nàng ta nhất định sẽ nhận lấy vô số bạt tai của Già Lam!

Già Lam nàng vô duyên vô có xuyên không thành một cô gái xấu xí, còn mơ mơ màng màng bị đánh một trận. Thân là vua của lính đánh thuê như nàng làm sao chịu nổi? Trong lòng Già Lam tức giận muốn bốc lửa, muốn kiếm người trút giận. Triệu Thanh Tình tự động đưa tới cửa, cộng thêm lời nói chết không cần phụ trách. Nàng làm sao không đem đối phương đẩy vào chỗ chết hử?

Sau khi hả giận, nàng dần tỉnh táo lại, bản thân còn chưa hiểu rõ thế giới xa lạ này. Nếu gϊếŧ người, kết quả nhất định là sẽ chết rất nhanh. Nếu hiện tại dừng tai, kết quả chưa chắc là tốt, nhưng ít nhất nàng có thêm thời gian để giải quyết mọi phiền phức!

Tự suy nghĩ một chút, nàng nện vào đầu vai Triệu Thanh Tình một cái, ít nhất làm gãy ba cây xương sườn của nàng ta, đau đớn khiến Triệu Thanh Tình ngất đi. Lấy kinh nghiệm của nàng, thương thế của nàng ta ít nhất cần bảy ngày mới đỡ lên.

Bảy ngày, đủ để nàng thích ứng với cuộc sống ở nơi này.

Nàng ưu nhã đứng dậy, nhìn Chấp pháp trưởng lão nói: “Nàng ta ngất xỉu rồi. Phỏng chừng trong ngày hôm nay cũng không thể tỉnh lại, còn không tuyên bố kết quả!”

Lần thứ hai, đấu trường chìm vào im lặng.

Lần đầu tiên Sở Viêm Chiêu ngẩng đầu lên nhìn võ đài, trên đài có một cô gái mang gương mặt khó coi, ánh mắt nàng sáng kinh người, trong đáy mắt là sự lãnh ngạo, bất cần và lạnh nhạt.

Ánh sáng trong mắt hắn hơi trầm xuống, trong đầu mơ hồ có ấn tượng, hình như hắn đã từng gặp qua nàng ở trong phủ, rất xấu, rất tự ti, luôn trốn trong một góc nào đó dùng ánh mắt ái mộ nhìn hắn. Nhưng, người trước mắt và người trong trí nhớ hoàn toàn là hai người…

“Viêm Chiêu, sau này nàng ta có thể là thư đồng của ngươi, ngay cả thực lực Linh giả cấp một nàng ta cũng không có, là một người ở trên võ đài dùng hết tính mệnh để giành chiến thắng, ngươi không có một chút xúc động à?” Mục Tư Viễn nháy mắt đùa bỡn, làm cho Sở Viêm Chiêu trừng mắt nhìn hắn.

Mục Tư Viễn quên mất ánh mắt của đối phương có lực sát thương rất mạnh, cười đùa: “Nhất định là có! Ngươi vừa nhìn nàng một cái, ta cẩn thận quan sát, hôm nay nàng là cô gái đầu tiên được ngươi nhìn, ngươi đừng hòng phủ nhận!”

“Ta sẽ nói thật cho mẹ ta biết, ngươi nói bà không phải là phụ nữ.” Sở Viêm Chiêu nhàn nhạt nói một câu, thành công khiến Mục Tư Viễn tái mặt.

“Ê, ê, ê, không được mach lẻo sau lưng! Ta và mẹ nuôi có quan hệ rất tốt, ngươi đừng có mà ly gián!”

Trên võ đài, Chấp pháp trưởng lão đứng đầu đứng lên, mặt âm u, mở miệng: “Ta tuyên bố, trận đấu này, Già Lam thắng! Từ nay, Già Lam chính là thư đồng của Sở đại thiếu gia, một tháng sau sẽ theo Sở Đại Thiếu đến học viện Thiên Dực!”

Không khí đấu trường có vẻ quái dị, mọi người không biết có nên vỗ tay hay không, hay là nên đồng tình.

Để cho một người xấu xí không có một chút Linh lực đi theo Sở Đại Thiến đến học viện Thiên Dực, đến lúc đó không chỉ Sở gia mất mặt mà thành Lạc Xuyên cũng mất mặt.

“Chờ chút!” Già Lam nhíu mày, ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ngươi mới nói cái gì?”

Chấp pháp trưởng lão không tình nguyện tuyên bố, bây giờ nàng còn bắt hắn lặp lại, tâm tình của rất khó chịu: “Ta nói, ngươi thắng! Còn không vừa lòng sao?”

“Không phải câu này, câu phía sau kìa!” Già Lam cố chấp nói.

Chấp pháp trưởng lão ở trong lòng hừ một tiếng: “Trong lòng ngươi vui sướиɠ lắm sao? Một phế vật lại xấu xí, hiện tại bay lên cành cao, làm thư đồng của Sở Đại Thiếu. Chính là phúc khí ngươi tu tám đời mới có được đó!”

“Ta không nghe lầm à? Thắng đấu võ lại đi làm thư đồng?” Già Lam cố gắng ngoáy lỗ tai. Nàng sống hai mươi lăm năm, cho tới bây giờ nàng chưa từng phải sống một cách hèn hạ như vậy, thật không xứng với thân phận của nàng. Nàng vẫy vẫy tóc giống như lắc đầu, kiên quyết nói: “Ta cự tuyệt làm thư đồng!”

Mọi người có mặt ở hiện trường đều dại ra, mỗi người đều nhếch miệng, khẩu hình giống y như nhau phát ra âm “A”, khó có thể tin vào những gì mình vừa nghe.