Trong phòng ăn, Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy con chuột Hamster đang bò trên bàn ăn thì phải mất một lúc lâu cô mới từ trong kinh sợ hoàn hồn trở lại.
cô sau khi bình tĩnh lại, xoay người nhìn người giúp việc vứt con chuột Hamster ra: “Anh làm cái gì vậy!”
Người giúp việc lúc này mới có phản ứng, căn bản lời của Trần Minh Tân nói không phải thật, mợ chủ căn bản không thích chuột Hamster.
Nhưng anh lại không thể nói thật ra, chỉ có thể cúi đầu duy trì trầm mặc, cái gì cũng không nói.
Tô Ánh Nguyệt đại khái đoán được điều gì đó, bèn không nói nhiều nữa, sau đó xoay người đi ra đại sảnh.
Cô tức giận xông từ trong phòng ăn ra, muốn đi lên lầu, lúc vô tình quay đầu lại thì phát hiện Trần Minh Tân đang ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, mặt mày nhàn hạ cầm cầm một quyển tạp chí đọc.
Tô Ánh Nguyệt đi qua đó, tức giận bừng bừng giật quyển tạp chí trong tay của anh ra, không khách khí nói: “Anh rất nhàm chán sao?”
Trần Minh Tân ngẩng đầu liếc nhìn cô, sau đó đứng dậy muốn đi lên lầu.
Tô Ánh Nguyệt đi đến trước mặt cô, giơ tay hai tay cản đường đi của anh: “Anh nếu như nhàm chán thì đi xử lý công việc đi, không thì xem tài liệu, dày vò tôi thì có bản lĩnh gì chứ!”
Trần Minh Tân bị cô ngăn cản, cũng không vội vàng rời đi nữa.
Tốc độ nói của cô rất nhanh, ngữ khi cũng có chút nóng, trên mặt nhiễm một tia tức giận, cả người nhiều thêm một tia xinh đẹp.
Trần Minh Tân trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Điều này quả thực không coi là bản lĩnh gì cả, có điều, ngược lại rất thú vị.”
Anh nói xong, còn nhướn mày giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cục tức của Tô Ánh Nguyệt bị nghẹn ở trong họng, lên không được xuống không xong, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn anh đi lên lầu.
Cô ngồi phịch xuống ghế sô pha, hung hăng lẩm bẩm một câu: “Không biết xấu hổ!”
Chính vào lúc này, một người làm cẩn thận bước tới: “Mợ chủ...”
“Có chuyện thì nói, không có việc gì thì đừng chọc tôi, tâm trạng của tôi lúc này rất không tốt.” Cô bây giờ không dám bảo đảm sẽ không trút giận vào bọn họ, loại tính khí này không phải cô muốn khống chế thì có thể khống chế.
Người làm hơi cúi đầu, cung kính nói: “Cậu chủ Tước Dẫn đến rồi...”
Giọng điệu của Tô Ánh Nguyệt không còn nhẫn nại nói: “Đến thì đến thôi.”
Dù sao Trần Tước Dẫn đến, đa phần cũng là tìm Trần Minh Tân, không có liên quan gì đến cô cả.
Cô vừa dứt lời, giọng nói của Trần Tước Dẫn từ xa vọng vào: “Lâu như vậy không gặp, Ánh Nguyệt cũng không nhớ tôi, còn nói lời nói vô tình như vậy, trong lòng tôi thật sự rất buồn...”
“Trần Minh Tân ở phòng sách.” Tô Ánh Nguyệt lúc này không có tâm trạng tiếp anh ta, chỉ lạnh lùng nói một câu như vậy, không định tiếp tục để ý anh ta nữa.
Trần Tước Dẫn biết nhìn sắc mặt, tự nhiên nhìn ra tâm trạng của cô không tốt, cũng không tiếp tục chọc vào họng súng.
Tô Ánh Nguyệt đang tức giận không nhẹ, nếu như rơi vào anh ta, không đẹp mặt là chính là bản thân anh ta.
Nếu nói trong biệt thự Mogwynn này, có ai anh ta không chọc nổi, thật sự không có mấy người, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại là một người trong số đó.
Anh ta trước đây là lưu manh, quen thói hung hăng, thủ đoạn nhiều, tâm ngoan, trầm mê tửu sắc, đây cũng là điều mà những người của gia tộc Mogwynn không coi trọng anh ta.
Nhưng, Trần Úc Xuyên lại thích anh ta.
Trưởng thành trong thương trường, các góc cạnh trên người đều bị mài dũa, làm cho người ta thích cũng là chuyện phải nắm trong tay, với cả, dù là con riêng, anh ta cũng là con trai nhỏ nhất của Trần Úc Xuyên, Trần Úc Xuyên trong tư tưởng có một phần truyền thống của nước Z, con trai nhỏ nhất, suy cùng sẽ thương nhiều hơn một chút.
Anh ta đối với Trần Minh Tân có một loại kính sợ thăm căn cố đế, người mắt tinh đều có thể nhìn ra Trần Minh Tân rất để tâm đến Tô Ánh Nguyệt, anh ta không muốn làm kẻ địch của Trần Minh Tân, tự nhiên cũng không dám chọc cô nữa.
“Được, tôi biết rồi, tôi bây giờ...” Trần Tước Dẫn nói, ánh mắt dừng trên sàn nhà đằng sau người Tô Ánh Nguyệt cách đó không xa thì hơi khựng lại: “Chuột Hamster của tôi sao lại ở đây!”
“Của anh?” Tô Ánh Nguyệt ngược lại không ngờ, con chuột Hamster này là của Trần Tước Dẫn.
Trần Tước Dẫn khẽ gật đầu, Tô Ánh Nguyệt xua xua tay: “Là của anh thì mau cầm đi!”
Chuột Hamster thực ra lớn lên rất đáng yêu, trước đó, là vì người làm đột nhiên vứt đến, cô mới bị dọa.
Có điều, bởi vì cô quá ghét loài chuột, chuột Hamster có đáng yêu hơn nữa, cô cũng không thích nổi.
Trần Tước Dẫn chỉ huy người làm bắt con chuột Hamster bỏ vào l*иg, sau đó đi lên lầu tìm Trần Minh Tân.
Khi anh ta đẩy cửa bước vào, Trần Minh tân đang xem văn kiện, nhưng rõ ràng có chút lơ đãng.
Trần Minh Tân nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu nhìn về phía cửa, khi nhìn rõ người đến là Trần Tước Dẫn thì lông mày của anh lập tức cau lại: “Anh đến đây làm gì?”
Giọng điệu không vui, thể hiện rõ anh không hoan nghênh sự xuất hiện của Trần Tước Dẫn.
“Sau khi hai người chuyển ra ngoài, tôi còn chưa đến thăm, mặc kệ nói thế nào, chúng ta cũng là bạn, là người một nhà, về tình về lý, tôi đều nên đến thăm hai người.”
Trần Tước Dẫn vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, bộ dạng rất tự nhiên.
Sắc mặt của Trần Minh Tân không vui nhìn anh ta chằm chằm.
Bỗng nhiên, anh cười lạnh một tiếng, nói: “Ông ngoại bảo anh đến.”
Anh nói là câu trần thuận, anh không phải đang hỏi Trần Tước Dân, mà là đã chắc chắn suy nghĩ trong lòng.
Biểu cảm trên mặt của Trần Tước Dẫn bỗng cứng lại, mất một lúc mới khôi phục lại, anh ta cười khan nói: “Cậu nói cái gì, sao có thể là ba bảo tôi đến thì tôi sẽ đến chứ, thật sự là vì quá lâu không có gặp cậu nên đặc biệt đến đây thăm thôi...”
Khi anh ta nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng của Trần Minh Tân nhìn anh ta chằm chằm, điều này trực tiếp khiến anh ta chột dạ khi nói đến vế cuối mà im bặt, không có tiếp tục nói thêm gì nữa.
Trần Minh Tân thấy thế cũng hừ lạnh một tiếng: “Anh đi về với ông ngoại, tuổi tác cao nên nghỉ ngơi nhiều chú ý sức khỏe, đừng có nhọc lòng quá nhiều, tôi ngày mai sẽ đến tìm ông.”
“Ha ha, cậu nói đúng, tôi cũng cho rằng như vậy, ba tôi mặc dù nhìn rất khỏe khoắn, nhưng rốt cuộc không còn trẻ nữa, nên nghỉ ngơi nhiều...” Trần Tước Dẫn khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, vì để che đậy sự bất an của mình mà không ngừng nói chuyện.
Trần Minh Tân nghe thấy phiền, đang muốn đuổi người thì Tô Ánh Nguyệt đi vào.
Trong tay cô bê một cái khay, trong khay đặt hai ly trà.
Lá trà còn là Bùi Chính Thành gửi từ nước T cho bọn họ.
Cô vừa bước vào, ánh mắt của Trần Minh Tân và Trần Tước Dẫn đều đặt trên người của cô.
Tô Ánh Nguyệt điềm nhiên đi tới, khẽ mỉm cười đặt một lý trà trước mặt của Trần Tước Dẫn trước: “Cậu nhỏ, anh uống trà.”
“Hả?” Trần Tước Dẫn bị tiếng ‘cậu nhỏ’ này của cô làm cho choáng váng.
Cậu nhỏ gì chứ?
Trần Minh tân trước nay không gọi anh là cậu, anh ta cũng sắp quên mất mình vẫn được tính là trưởng bối của Trần Minh Tân.
Mặc dù anh ta luôn muốn khiên Trần Minh Tân gọi mình là cậu, hưởng thụ một chút cảm giác làm trưởng bối của anh, nhưng đó cũng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi, anh ta trước giờ không dám nói với Trần Minh Tân.
Mà Tô Ánh Nguyệt gọi tiếng ‘cậu nhỏ’ này mặc dù không có gọi sai, nhưng anh ta không dám đáp lại!
Anh ta khó xử quay đầu nhìn Trần Minh Tân, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của anh thay đổi, anh đặt tay trên bàn, ngón trỏ chỉ gõ nhẹ trên mặt bàn, âm thanh đó rất nhỏ, lại giống như dùng búa tạ gõ vào trái tim anh ta.
Anh ta ngay cả trà cũng không dám uống, vứt lại một câu: “Tôi nhớ ra tôi còn chưa tắm” Sau đó hoảng loạn chạy mất.