Trần Úc Xuyên nghe vậy, nhíu mày nói: "Điều kiện?"
Lông mày của ông ta lập tức giãn ra, hai tay đan vào cùng một chỗ, cả người lùi ra sau, lộ ra vẻ tự nhiên và thả lòng.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt mấy giây, rồi bổ sung thêm một câu: "Cô cũng có thể coi là như vậy.”
Trần Úc Xuyên đưa ra điều kiện, trong ở trong dự đoán của Tô Ánh Nguyệt, nhưng cũng lại là ngoài dự đoán của cô.
Điều bất ngờ chính là, điều kiện này khi vừa nghe xong, có vẻ quá mức đơn giản.
Trong dự liệu chính là, điều kiện này nghe có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế lại là một mũi tên trúng ba con chim.
Mặc dù Trần Úc Xuyên bất mãn với cô khắp nơi, nhưng chưa từng trực tiếp ra tay với cô, cũng không ức hϊếp đe dọa cô để cô rời xa Trần Minh Tân.
Có thể trước đó ông ta đã thử những thủ đoạn kia, có lẽ cảm thấy không hiệu quả nên liền chọn cách lợi dụng cô, để cô phát huy tác dụng lớn nhất, sau đó ông ta sẽ đạt được mục đích của mình.
Ông ta lựa chọn ra tay trực tiếp với Trần Minh Tân, chờ đến khi chuyện của Trần Minh Tân không còn cách nào để kết thúc, Tô Ánh Nguyệt đương nhiên sẽ tìm đến ông ta, sau đó ông ta có thể đưa ra điều kiện với Tô Ánh Nguyệt.
Mà ông ta cũng không đưa ra điều kiện để Tô Ánh Nguyệt rời khỏi Trần Minh Tân.
Trần Úc Xuyên muốn đưa Tô Ánh Nguyệt đến nước J, trở về lâu đài Mogwynn.
Tô Ánh Nguyệt đi đến nước J, Trần Minh Tân đương nhiên là cũng phải đi, đồng thời còn là anh tình nguyện đi.
Đến lúc đó, trong lòng Trần Úc Xuyên nhất định có cảm giác thành tựu. Tô Ánh Nguyệt chủ động đến tìm ông ta, Trần Minh Tân cũng chủ động trở về gia tộc Mogwynn, còn mang theo Trần Mộc Tây.
Cứ như vậy, mục đích của Trần Úc Xuyên cũng sẽ đạt được.
Tô Ánh Nguyệt sắp xếp lại mọi việc trong lòng một lượt, trong lòng sinh ra một loại cảm giác bất lực.
Phải đồng ý sao?
Nếu như không đồng ý, Trần Minh Tân sẽ phải đợi trong trại tam giam, Trần Úc Xuyên cũng sẽ có hành động tiếp theo.
Và sau đó, điều đang chờ đợi anh chính là phiên tòa thẩm phán.
Chuyện này không phải là điều tốt.
Nếu đồng ý, Trần Minh Tân có trách cô không?
Nhưng vào thời điểm này, ngoại trừ việc đồng ý, thật sự không có cách nào khác.
Trần Minh Tân đợi trong trại tạm giam, bị hạn chế khắp nơi cũng không thể làm gì được, cô muốn thay đổi tình trạng hiện nay của anh cũng chí có cách đồng ý với ông ta.
"Làm thế nào để cháu tin tưởng ông?” Tô Ánh Nguyệt ngước mắt lên nhìn về phía Trần Úc Xuyên, nói một cách bình tĩnh.
Đối với câu hỏi của Tô Ánh Nguyệt, Trần Úc Xuyên cũng không đưa ra lời giải thích quá nhiều: “Cô có thể trở về đợi tin tức, sáng mai cô sẽ biết!”
Tô Ánh Nguyệt thấy bộ dáng không giống như đang nói dối của ông ta liền nhẹ gật đầu.
Nói xong, cô đứng dậy: "Vậy cháu đi về trước."
Cô cũng không có lòng dạ thảnh thơi để ăn cơm với Trần Úc Xuyên.
Trần Úc Xuyên thấy cô nói xong liền muốn đứng dậy rời đi, sắc mặt cũng không phải dễ nhìn nhưng cũng không nói gì.
...
Một đêm này, Tô Ánh Nguyệt lại không ngủ ngon, trong lòng vẫn luôn lo sợ bất an.
Sáng ngày hôm sau, Tô Ánh Nguyệt vẫn chưa thức dậy liền nhận được điện thoại của An Hạ.
"Ánh Nguyệt, cậu đã xem tin tức chưa, Cố Hàm Yên muốn tái xuất.”
Lời nói của An Hạ chắc chắn là một quả bom, khiến trái tim Tô Ánh Nguyệt nổ tung.
Tô Ánh Nguyệt im lặng một lúc, mới có phản ứng: “Cậu nói ai? Cố Hàm Yên?”
"Đúng, cậu lên mạng xem, chính cô ta đã đăng lên Facebook.”
"Tớ biết rồi!”
Tô Ánh Nguyệt cúp điện thoại, liền lên mạng tìm Facebook của Cố Hàm Yên.
Trong Facebook của cô ta đây là tin phổ biến nhất trong bảng tin, nội dung chính là tuyên bố tin tức cô ta muốn tái xuất.
Ngày đăng là đêm khuya hôm qua.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy phía dưới có mấy trăm ngàn bình luận cùng trích dẫn, trong lòng cảm thấy thật mỉa mai.
Liên quan đến chuyện Cố Hàm Yên muốn tái xuất đã kéo theo vài chủ đề lôi cuốn.
Top ba chủ đề lôi cuốn nhất tất cả đều liên quan đến Cố Hàm Yên.
Sức ảnh hưởng của Cố Hàm Yên không thể coi thường.
Chỉ chưa đầy mười hai giờ đồng hồ, những chủ đề có liên quan đến cô ta đã bao trùm toàn bộ các tờ báo truyền thông lớn và các diễn đàn cộng đồng.
Mà những tin tức có liên quan đến Trần Minh Tân trong lúc nhất thời liền bị ép xuống.
Đây có lẽ là do Trần ÚC Xuyên yêu cầu người làm, có thể đem độ nóng về tin tức của Trần Minh Tân đè xuống, cũng chỉ có tin tức về Cố Hàm Yên.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút vi diệu, có điều chỉ cần chuyện của Trần Minh Tân có thể chìm xuống là được.
Vì trước kia đã từng có những khúc mắc với Cố Hàm Yên, trước đó truyền thông lại đưa tin rằng không tìm thấy Cố Hàm Yên, cho nên Tô Ánh Nguyệt không tự chủ được mà quan tâm một chút.
Cô mở một vài trang tin tức ra nhìn một chút, vậy mà lại thật sự thấy ảnh chụp và bài phỏng vấn của Cố Hàm Yên.
Trái tim Tô Ánh Nguyệt lạnh lẽo, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Trước đó không phải nói, Cố Hàm Yên hạ độc Trần Úc Xuyên, suýt chút nữa hại chết ông ta sao?
Trần Úc Xuyên đã tìm được Cố Hàm Yên, còn có thể để để cô ta sống khỏe mạnh?
Cũng có thể là cô đã suy nghĩ quá nhiều, có lẽ Trần Úc Xuyên chỉ để Cố Hàm Yên lộ mặt để rời đi sự chú ý của mọi người.
Cho dù nói thế nào, cô đã thấy được những chuyện mà cô muốn thấy, Trần Úc Xuyên cũng bày tỏ thái độ của mình.
Suốt cả ngày, Tô Ánh Nguyệt thấy tin tức về Cố Hàng Yên càng ngày càng nóng, dường như mỗi đoạn thời gian trôi qua sẽ xuất hiện một tin tức liên quan đến cô ta.
Thậm chí một số rạp chiếu phim còn phá lệ truyền bá tin tức về Cố Hàm Yên.
...
Buổi tối, Tô Ánh Nguyệt và Trần Úc Xuyên gặp mặt ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung.
Hai người ngồi trong phòng riêng, cũng không gọi đồ ăn.
Tô Ánh Nguyệt chỉ cần một cốc nước sôi để nguội, sắc mặt bình tĩnh hỏi: "Ông ngoại muốn lúc khi nào trở về nước J, để cháu chuẩn bị.”
Lúc Trần Úc Xuyên nghe thấy lời nói này của cô, ánh mắt lóe lên, sau đó mới mở miệng nói: “Vậy phải chuẩn bị nhanh một chút, lần này tôi đi quá lâu, về nước J còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, đương nhiên là càng nhanh càng tốt."
Tô Ánh Nguyệt cân nhắc một chút, nói: "Vậy ngày mai thì sao?”
Trần Úc Xuyên nhíu mày: "Cô phải biết rằng cô kéo dài cũng không phải thời gian của tôi.”
Tô Ánh Nguyệt không tự chủ nắm chặt hai tay, ý của Trần Úc Xuyên cô hiểu rõ, lúc nào cô đi theo ông ta thì có nghĩa rằng lúc đó Trần Minh Tân có thể trở về.
"Ngài cảm thấy thế nào? Thời gian nào là thích hợp nhất?" Tô Ánh Nguyệt lên tiếng hỏi.
Trần Úc Xuyên nói: "Đêm nay."
Đêm nay liền đi?
Tô Ánh Nguyệt sững sờ, vội vàng như vậy!
Cô cắn răng, nói: "Được."
...
Trần Minh Tân ở trong trại tạm giam chờ đợi mười ngày, lúc đi ra, người tới đón anh là Bùi Chính Thành và Nam Sơn, còn có một đám thuộc hạ.
Người cảnh sát tiễn anh ra thấy như vậy liền nhíu mày.
Nghe tin tức ngầm nói, tổng giám đốc tập đoàn tài chính châu Âu LK có quan hệ với Mafia, xem ra tin tức này cũng không phải tất cả đều là giả.
Ánh mắt Trần Minh Tân lướt qua mặt Bùi Chính Thành và Nam Sơn, cuối cùng lại quay lại trên mặt Nam Sơn hỏi: "Tô Ánh Nguyệt đâu?"
Nam Sơn cúi đầu xuống, không nói một lời.
Trần Minh Tân hung hăng nhíu mày, sau đó ba chân bốn cẳng đi qua, kéo vạt áo Nam Sơn, đôi mặt đen nhuốm sự tức giận nồng đậm, quát lớn: “Tôi hỏi cậu, Tô Ánh Nguyệt đâu? Không phải tôi đã bảo cậu cản cô ấy sao?”
Nam Sơn không nói gì.
Đúng là anh ta đã không ngăn Tô Ánh Nguyệt lại, bởi vì anh ta cũng đồng ý với cách làm của Tô Ánh Nguyệt.
Trần Úc Xuyên và Trần Minh Tân đối đầu nhiều năm như vậy cũng nên có kết quả.
Lần này, có lẽ rốt cục cũng có thể kết thúc.