Tô Ánh Nguyệt vừa xúc động vừa hoảng loạn.
Đợi Mạc Tây Du rời đi, Tô Ánh Nguyệt vội vàng đi đến gần Trần Minh Tân, lo lắng hỏi anh: "Anh cảm thấy thế nào?"
Trần Minh Tân im lặng một lúc rồi mới nói: “Hơi tanh."
"Anh còn có có cảm giác nào khác không?" Tô Ánh Nguyệt rất lo lắng vì những lời Mạc Tây Du đã dặn dò trước đó.
Trần Minh Tân lắc đầu xem như trả lời.
Cô thấy nét mặt Trần Minh Tân không có bất kỳ sự khác thường nào mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó, cô đỡ Trần Minh Tân để anh đi nghỉ ngơi.
Không bao lâu sau, Nam Sơn và Bùi Chính Thành cũng đến.
Không lâu trước đó, lúc Mạc Tây Du đến nói với hai người rằng anh ta có được công thức, Tô Ánh Nguyệt cũng đã liên lạc với họ.
Họ đều biết rằng hôm nay Mạc Tây Du sẽ phát triển ra thuốc giải độc, nên vội vội vàng vàng tới đây.
Bùi Chính Thành đi phía trước, vừa vào cửa đã hỏi: "Mọi chuyện thế nào rồi?"
"Anh ấy vừa mới uống thuốc rồi, cần phải quan sát thêm. Bác sĩ Mạc mấy ngày nay kiệt sức rồi, đã quay về nghỉ ngơi." Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn Trần Minh Tân đang nằm trên giường, nói vài lời giải thích với họ.
Bùi Chính Thành nghe thấy vậy thì bước đến trước giường. Anh ta nhìn khuôn mặt ngày càng già nua của Trần Minh Tân, nhíu chặt lông mày, hơi lo lắng.
Trần Minh Tân vốn dĩ không hề ngủ, chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi chút mà thôi. Nghe thấy giọng nói của họ, anh ngồi dậy.
Anh ngước lên nhìn Bùi Chính Thành và Nam Sơn đứng cách đó không xa, giọng nói yếu ớt: "Qua đây.”
"Ông chủ." Nam Sơn nhìn thấy vậy thì nhanh chóng bước về phía trước.
Nét mặt Trần Minh Tân bình tĩnh, anh mở miệng: "Chỗ tôi không có chuyện gì. Cậu phải tốn tâm sức hơn với chuyện ở công ty và câu lạc bộ Ngọc Hoàng Chung một chút."
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn Nam Sơn không nói gì.
Những lời Nam Sơn nói hôm đó vẫn còn bên tai, cô biết rằng Nam Sơn chỉ quá lo lắng cho Trần Minh Tân mới có thể nói những lời như vậy, nhưng bây giờ gặp nhau hai người rốt cuộc vẫn còn hơi ngại ngùng.
Nam Sơn khẽ gật đầu, trịnh trọng nói, "Vâng, xin ông chủ hãy yên tâm."
Nam Sơn nhanh chóng rời đi. Trước khi rời đi, anh ta liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt, bộ dạng ngập ngừng như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói gì mà quay người rời đi.
...
Không lâu sau Mạc Tây Du đã quay lại phòng bệnh một lần nữa. Cả người trông có vẻ sảng khoái hơn không ít, tóc vẫn còn ướt, có thể nhìn thấy là đã rất vội vàng tới đây.
Bùi Chính Thành hỏi Mạc Tây Du một số câu hỏi xong rồi mới rời đi.
Mạc Tây Du đã thực hiện kiểm tra toàn thân cho Trần Minh Tân và ghi lại chi tiết tất cả dữ liệu của cơ thể anh.
Trên thực tế, trong lòng anh ta cũng không tự tin, bởi vì thuốc giải độc này chưa được thử nghiệm trên cơ thể người, trên cơ thể động vật tạm thời không có phản ứng nào khác, nhưng trên cơ thể con người, liệu sẽ có tác dụng phụ hay không cũng rất khó nói.
Mặc dù anh ta đã bảo Tô Ánh Nguyệt theo dõi Trần Minh Tân trong suốt hai mươi tư giờ, nhưng tình hình thực tế lại là anh ta gần như cũng quan sát tình hình Trần Minh Tân trong suốt hai mươi tư giờ.
Tô Ánh Nguyệt biết rằng mấy ngày nay Mạc Tây Du đã rất mệt mỏi, vì vậy lúc Mạc Tây Du đến đó thăm Trần Minh Tân, cô đã vào bếp nấu ăn.
Sau khi ăn xong bữa tối, Trần Minh Tân đi ngủ rất sớm.
Đợi đến khi Mạc Tây Du cũng quay về, Tô Ánh Nguyệt mới đưa Trần Mộc Tây đi tắm, dỗ bé ngủ.
Nhưng cô lại không ngủ được.
Cô ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn cạnh giường, có thể nghe thấy tiếng thở của ba con Trần Mộc Tây và Trần Minh Tân, khiến cô đang ở trong bóng tối cảm thấy yên bình hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, trong lòng vẫn rất không yên tâm.
Cô cũng không biết mình đã ngồi trên ghế sô pha bao lâu. Rốt cuộc đến cuối cùng cô cũng ngủ trên ghế sô pha.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc trời vừa sáng, Tô Ánh Nguyệt đã tỉnh dậy.
"Ha……"
Cô nghe thấy tiếng động trên giường, quay đầu lại nhìn. Nhờ vào ánh sáng yếu ớt, cô nhìn thấy Trần Mộc Tây đã thức dậy và đang tự chơi với tay mình, có vẻ tâm trạng không tồi. Thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh thích thú không rõ ràng.
"Mộc Tây?"
Tô Ánh Nguyệt đi đến bên giường ngồi xuống, xoa đầu Mộc Tây.
Trần Mộc Tây ngẩng đầu nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, vươn hai tay về phía cô, khẽ gọi: "Mẹ."
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn Trần Minh Tân đang không cử động bên cạnh. Dường như anh đang ngủ rất say.
Tô Ánh Nguyệt khẽ ôm Trần Mộc Tây lên, cô hôn lên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của bé, thì thầm nói: "Bảo bối có muốn ngủ nữa không? Nếu con không muốn ngủ tiếp, mẹ mặc quần áo cho con được không?"
Trần Mộc Tây cũng thì thầm với cô: "Được ạ."
Bé nói hai chữ “Được ạ.” rất rõ ràng khiến Tô Ánh Nguyệt rất thích thú, sau đó ôm bé đến trên ghế sô pha bắt đầu mặc quần áo cho bé.
Trần Mộc Tây là một đứa trẻ, đi ngủ sớm mà cũng thức dậy sớm, tinh thần cũng rất tốt.
Tô Ánh Nguyệt đi vào bếp làm bữa sáng. Bé cầm theo chiếc xe đồ chơi của mình bi bô đi sau lưng cô. Cũng không biết là đang tự nói với mình điều gì.
Tô Ánh Nguyệt bật lửa nhỏ chiên trứng, thỉnh thoảng nhìn vào trong phòng ngủ của Trần Minh Tân.
Đúng lúc này, Trần Mộc Tây bất ngờ nói: "dì ơi".
Tô Ánh Nguyệt sững người, quay đầu nhìn bé: "Sao thế? Nhớ dì con à?"
“Vâng." Trần Mộc Tây thấy đã thu hút được sự chú ý của Tô Ánh Nguyệt, mạnh mẽ gật đầu.
Mặc dù bé đã thân thiết với Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân, nhưng bé đã sống cùng với Lâm Tố Nghi quá lâu rồi, không thể tránh khỏi việc vẫn còn một chút hoài niệm. Lúc đầu, bé thường xuyên nhớ đến hơn, nhưng bây giờ cuối cùng cũng dần dần không nhắc đến nữa.
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười, nói: "Lần sau mẹ sẽ đưa con đi tìm dì chơi được không?"
"Được ạ!" Đôi mắt Trần Mộc Tây sáng lên, trông rất hạnh phúc.
Tô Ánh Nguyệt yên tâm tắt lửa, đổ trứng rán bên trên ra, sau đó vươn tay ra ôm Trần Mộc Tây lên: "Đi thôi, chúng ta đi gọi ba dậy ăn sáng."
Ánh sáng lúc này đã nhiều hơn.
Tô Ánh Nguyệt bước đến trước giường, cô ngạc nhiên phát hiện ra rằng dáng vẻ Trần Minh Tân trông rõ ràng đã trẻ hơn ngày hôm qua rất nhiều.
Thuốc giải độc được Mạc Tây Du điều chế ra thực sự đã hiệu quả!
Cô kìm nén niềm vui sướиɠ trong lòng, vươn tay ra lay Trần Minh Tân: "Nên dậy ăn sáng rồi."
Nói xong, Trần Minh Tân vẫn nằm trên giường bất động, không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.
Nét mặt của Tô Ánh Nguyệt thay đổi: "Trần Minh Tân? Đến giờ dậy ăn sáng rồi."
Mặc dù cô đã cao giọng nói, Trần Minh Tân vẫn không tỉnh dậy như cũ.
Làm sao có thể như vậy được?
Bình thường khi Trần Minh Tân ngủ say, cô gọi anh to thế này chắc chắn anh cũng sẽ tỉnh dậy.
Trái tim cô lập tức như rơi xuống đáy vực, niềm vui vừa nãy bởi vì nhìn thấy khuôn mặt của Trần Minh Tân trở nên trẻ hơn phút chốc biến mất.
Cô run rẩy đưa tay thử hơi thở của Trần Minh Tân.
Cảm thấy hơi thở ấm áp phả vào trong lòng bàn tay, trái tim vừa nhảy thót lên tận cổ họng của Tô Ánh Nguyệt mới rơi xuống trở về vị trí cũ.
Cô ấy lại lớn tiếng gọi Trần Minh Tân một vài lần nữa, Trần Mộc Tây ở bên cạnh cũng gọi mấy tiếng "ba", Trần Minh Tân vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.
Trái tim Tô Ánh Nguyệt lại mạnh mẽ chìm xuống, sau đó cô ngồi bật đậy.
Phải rồi, cô phải đi tìm Mạc Tây Du.
Cô vừa mới đứng dậy thì cánh cửa phòng bệnh đã bị ai đó ở bên ngoài đẩy ra.