Ông Xã Thần Bí

Chương 252: Một vết nứt

Người giúp việc nhà họ Trần đều trung thành và kiêu ngạo cực kỳ lạ thường.

Trần Vu cũng giống như vậy, sau khi nghe lời nói của Cố Hàm Yên là vì suy nghĩ cho Trần Minh Tân và Trần Úc Xuyên, đều hoàn toàn tin tưởng cô ta.

Hai người lại nói với nhau vài câu, Trần Vu liền rời đi.

Cố Hàm Yên đưa mắt nhìn Trần Vu đi khỏi, thẳng cho đến khi bóng dáng của cô ta biến mất không thấy gì nữa, trên mặt cô ta lướt qua một tia độc ác.

Tô Ánh Nguyệt là một người phụ nữ thấp hèn như vậy, sao lại có thể xứng mang thai con của Trần Minh Tân được?

Mà chuyện cô ta nên làm vào lúc này là không để cho Trần Minh Tân và Trần Úc Xuyên biết chuyện Tô Ánh Nguyệt mang thai.

Mặc dù cô ta vẫn cảm thấy Trần Minh Tân là vì không sáng suốt nên mới có thể ở cùng với Tô Ánh Nguyệt, nhưng Trần Minh Tân đối với Tô Ánh Nguyệt tốt bao nhiêu, cô ta vẫn có thể nhìn thấy ở trong mắt.

Mà Trần Úc Xuyên là người có một nửa dòng máu là người phương Đông, đối với con cháu mang dòng máu của gia đình, đương nhiên cũng rất xem trọng.

Nếu như Tô Ánh Nguyệt thật sự sinh đứa bé này ra, rất có thể sẽ được hưởng lợi từ đứa con...

Không, chỉ cần có Trần Minh Tân cô ở đây, cô ta sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra.

...

Tô Ánh Nguyệt dắt Thịt Bò đi dạo, cô đi rất chậm.

Đến trong công viên cô liền nới lỏng dây vải để Thịt Bò tự mình đi chơi.

Thịt Bò chạy tới chạy lui trong công viên, một lát sau liền chạy trở về, cọ qua cọ lại làm nũng với Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt đưa tay sờ lấy lông xù trên đầu nó, giọng nói nhẹ nhàng: “Chạy bẩn hết cả người, tao mới không thèm ôm mày đâu.”

“Ngao ô...”

Giống như Thịt Bò có thể nghe được cô đang nói gì, ấm ức kêu hai tiếng, đột nhiên xoay người chạy về một hướng khác.

Tô Ánh Nguyệt giật mình, đang muốn đuổi theo đã nhìn thấy Trần Minh Tân đang đi ở từ xa tới.

Thịt Bò chạy đến trước mặt Trần Minh Tân liền dừng lại, ngoắt ngoắt cái đuôi về phía anh, sau đó đi theo sau lưng anh mà đi về phía cô.

Vừa trở về đến chỗ Tô Ánh Nguyệt, nó liền nhảy thót lên ghế dài ngồi bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, ngồi sát bên cạnh cô, giống như sợ cô sẽ bị cướp đi.

Tô Ánh Nguyệt bật cười, đưa tay ôm nó vào trong ngực, gõ trên mũi nó hai cái mới ngẩng đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.

“Sao anh lại đến đây?” Giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa lạnh nhạt, vừa ra khỏi miệng liền biến mất sạch sẽ.

Trần Minh Tân mấp máy môi, mở miệng nói: “Không phải lúc nãy còn nói cả người không thoải mái hả, còn ra ngoài hóng mát nữa.”

“Ừm, lập tức trở về ngay.”

Tô Ánh Nguyệt nói xong liền để Thịt Bò đi xuống đất, để nó tự mình đi.

Sau khi Thịt Bò xuống đất rồi lại vô lại mà dựa vào chân của cô, giống như là không có xương cốt vậy.

Trần Minh Tân nhìn thấy thế, quát lạnh một tiếng: “Thịt Bò.”

Thịt Bò vừa nghe thấy tiếng Trần Minh Tân quát lớn, giống như tướng sĩ nghe được quân lệnh, lập tức đứng thẳng người, tinh thần phấn chấn chạy về phía biệt thự.

Chạy một đoạn nhỏ, quay đầu phát hiện Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân vẫn chưa đuổi theo, liền ngẹo đầu nhìn về phía bọn họ. Thấy bọn họ vẫn đứng đó mà không nhúc nhích, nó dứt khoát ngồi xổm xuống đất chờ.

Tô Ánh Nguyệt bỏ tay vào túi áo khoác, nhấc chân muốn đi, lại vội vàng không kịp chuẩn bị mà bị Trần Minh Tân kéo vào trong ngực.

“Tô Ánh Nguyệt, em nói cho tôi biết đi, cuối cùng là em đã suy nghĩ cái gì?”

Từ lúc mới bắt đầu, anh cảm thấy cả đời này của mình nếu như không phải là Tô Ánh Nguyệt thì không thể, cho nên anh không hề có ý giấu Tô Ánh Nguyệt đi, cũng không hề dùng bất cứ thủ đoạn nào ngăn chặn Trần Úc Xuyên có thể điều tra ra Tô Ánh Nguyệt.

Đương nhiên nếu như anh đã muốn cố gắng giấu Tô Ánh Nguyệt đi, vậy thì Trần Úc Xuyên chắc chắn không thể tra ra được.

Anh cảm thấy tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh, tất cả mọi chuyện đều thích đáng, cũng không có chỗ nào không đúng.

Trần Úc Xuyên cũng giống với những người lớn tuổi trong các gia tộc khác, muốn sắp xếp đường đi cho cháu của mình. Nhưng bắt đầu từ lúc mười bốn tuổi, Trần Minh Tân lại chọn một con đường khó khăn nhất, những năm gần đây, anh luôn phân cao thấp với Trần Úc Xuyên tất cả mọi chuyện, bao gồm cả chuyện của Tô Ánh Nguyệt cũng y hệt như vậy.

Anh có thể thay Tô Ánh Nguyệt mà cản trở hết tất cả những chuyện đau đầu, duy chỉ có Trần Úc Xuyên là anh không có cách nào cản được, đó là ông ngoại ruột của anh.

Dựa vào tính tình của ông ngoại, anh lựa chọn lấy lui làm tiến.

Anh đều khống chế tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay.

Nhưng anh lại phát hiện hình như Tô Ánh Nguyệt càng ngày càng không vui, nhưng cô cũng không cãi lộn cùng với anh nữa.

Buổi sáng ngày hôm nay, anh rõ ràng cảm giác được cảm xúc của cô đã sắp khống chế không nổi nữa, nhưng cô lại không hề ồn ào với anh chút nào, mà cô lại lên đầu để nghỉ ngơi.

Đáy lòng của anh ẩn ẩn cảm thấy nôn nóng.

“Em không nghĩ gì cả.” Tô Ánh Nguyệt cố gắng tránh thoát hai lần, lại phát hiện Trần Minh Tân ôm quá chặt, hoàn toàn không hè nhúch nhích được, cô cũng không giãy ra nữa.

Trần Minh Tân mím chặt môi mỏng, nơi đáy mắt có chút tức giận lộ ra, nhưng anh lại cố nhẫn nhịn mà không bộc phát.

Anh thậm chí hi vọng Tô Ánh Nguyệt có thể cãi lộn với anh, ít nhất anh có thể biết tại sao cô lại không vui: “Qua hết năm nay, ông ngoại sẽ về bên kia, rất nhanh thôi. Nếu như có chỗ nào không vui, nhất định phải nói với tôi.”

Thật lâu sau, Trần Minh Tân mới nói ra những lời này.

Tô Ánh Nguyệt nghe anh nói như vậy, trên mặt cô có chút thay đổi, bàn tay đang xuôi bên người hơi chuyển động, nhưng cuối cùng cũng không nhấc lên ôm lấy anh.

Phụ nữ sinh ra đã có bản năng của người mẹ và tấm lòng bao dung đối với đàn ông.

Cô thật sự rất không vui.

Đều nói ở trạng thái an ổn sẽ khiến trái tim của người ta lơ là.

Mà trái tim của cô đang lơ là đến nỗi quên đi thực tại.

Cố Hàm Yên đã nói cô chỉ là một người gây phiền phức cho Trần Minh Tân.

Thật sự là như vậy, từ lúc cô biết Trần Minh Tân đến nay, có bao nhiêu lần đều là anh giúp cô xử lý cục diện rối rắm.

Mà sự xuất hiện bất ngờ của Trần Úc Xuyên đã khiến trạng thái an ổn của Tô Ánh Nguyệt xuất hiện một vết nứt.

Anh còn có người thân quan trọng hơn, ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói một tiếng, liền nhét một mình cô ở trong bệnh viện.

Cái này có thể chứng minh, đối với anh mà nói Trần Úc Xuyên quan trọng hơn cô.

Mà lúc anh biết Trần Úc Xuyên sẽ chủ động tìm cô, anh lại không nói bất cứ thứ gì.

Anh không biết là cô cũng sẽ lo lắng và bất an sao?

Dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của anh, lúc đến trước mặt cô đã trở thành một chuyện đã định sẵn kết cục.

Tô Ánh Nguyệt chậm rãi đẩy anh ra, nhìn vào mắt anh mà nói nghiêm túc: “Anh không cảm thấy là hiểu biết giữa chúng ta vẫn quá ít sao?”

“Cần phải hiểu rõ thứ gì nữa?” Trong lòng Trần Minh Tân có cảm giác trống trãi, giọng nói không kiên nhẫn hỏi lại cô.

“Ừm.” Chính xác là anh không cần phải hiểu cái gì nữa, dù sao anh đã biết tất cả mọi chuyện rồi.

Tô Ánh Nguyệt kéo kéo áo của mình: “Vậy chúng ta về đi.”

Nói xong, cô liền xoay người đi về phía trước.

Trần Minh Tân nhìn bóng lưng tinh tế của cô, mới phát hiện mấy ngày nay cô đã gầy đi trông thấy.

Trong lòng không khỏi có chút oán giận mình.

Mấy ngày nay vẫn lo đến chuyện của ông ngoại, cho nên cũng không quan tâm Tô Ánh Nguyệt nhiều một chút.

...

Hai người một trước một sau về đến biệt thự thì cũng đã đến cơm tối.

Ngày trước, phòng bếp chỉ thuộc về hai người là cô và Trần Minh Tân, bây giờ đã chật ních những đầu bếp cao cấp.

Một bữa tối thịnh soạn trên bàn ăn, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy không muốn ăn.

Có người giúp việc đứng ở một bên rót rượu, Cố Hàm Yên đang ngồi đối diện với Tô Ánh Nguyệt lại đột nhiên mở miệng: “Cô Tô, cùng uống một chén đi.”

“Mấy ngày nay dạ dày của cô ấy không thoải mái, không thể uống rượu được.”

Không đợi Tô Ánh Nguyệt mở miệng, Trần Minh Tân đã thay cô từ chối trước.

Sắc mặt Cố Hàm Yên trở nên có chút khó coi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: “Vậy cũng không sao, để em uống cũng được.”