Tô Yến Nhi quay đầu lại nhìn Tô Thành, ánh mắt vô cùng hoảng loạn: “Ông nội!”
Chuyện hủy hôn ước giữa hai nhà giàu có, nói to thì to, nói nhỏ thì nhỏ.
Nhưng mà, cho dù là nhà giàu hay chỉ là những gia đình bình thường, khi hai người hủy hôn ước, chịu thiệt cũng chỉ có bên nhà gái.
Mà nhà họ Tô lại là một gia tộc lớn ở thành phố Vân Châu, nếu như nhà họ Tô không có người lộ diện, chỉ có Tô Yến Nhi đứng ra giải quyết chuyện này, vậy thì chứng tỏ cô ta đã không được nhà họ Tô coi trọng nữa.
Hoặc là nói, chuyện hủy bỏ hôn ước, không hề giống việc chia tay hòa bình như những gì cô ta nghĩ, mà là có nội tình khác.
“Ra ngoài!” Hiển nhiên Tô Thành khá tức giận, ông quay người trở về bàn làm việc, dáng vẻ không muốn nhìn thấy cô ta nữa.
Tô Ánh Nguyệt đứng ở một bên lạnh lùng nhìn hai ông cháu này.
Tô Thành nói nhà họ Tô sẽ không lộ diện, thực ra là muốn Tô Yến Nhi nghĩ cách cứu vớt mọi chuyện.
Tuy không biết tại sao Tô Yến Nhi đồng ý việc hủy bỏ hôn ước, nhưng lí do chắc chắn không được vẻ vang, nhìn vẻ mặt của Tô Yến Nhi là biết.
Tô Ánh Nguyệt nhìn Tô Yến Nhi, rồi quay sang nhìn Tô Thành, buông mí mắt xuống nói: “Ông nội, nếu như không có chuyện gì, cháu ra ngoài trước đây, cháu còn rất nhiều việc cần phải làm.”
“Đi đi, đi hết đi!” Tô Thành không chút kiên nhẫn, khoát tay.
Tô Ánh Nguyệt quay người ra ngoài.
Tô Yến Nhi cũng biết lúc này Tô Thành đang rất tức giận, cho dù cô có nói gì đi chăng nữa ông cũng sẽ không nghe, vì vậy liền đi theo Tô Ánh Nguyệt ra ngoài.
***
Tô Ánh Nguyệt vừa về đến phòng làm việc, Tô Yến Nhi cũng vào theo.
“Có chuyện gì?” Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại nhìn cô ta, vừa nói vừa cởϊ áσ khoác ngoài ra ngồi xuống bàn làm việc.
Tô Yến Nhi khóa cửa lại, mới bước đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Bây giờ cô rất đắc ý có phải không!”
“Tại sao tôi phải đắc ý?” Tô Ánh Nguyệt vô tội chớp chớp mắt.
Cô tùy ý lật vài trang tài liệu trước mặt: “Lúc trước cô từng làm giám đốc dự án, chắc cô cũng biết chức vị này rất bận rộn, vì vậy tôi sẽ không lãng phí thời gian cho những cảm xúc không đâu này đâu.”
Lời vừa dứt, sắc mặt của Tô Yến Nhi sa sầm xuống.
“Cho nên, cô có chuyện gì không? Có thì mau nói, không có thì tôi phải làm việc rồi. Cuối năm rất bận.”
Tô Ánh Nguyệt vừa nói, vừa lật tài liệu, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Yến Nhi.
Tô Yến Nhi từ trước đến nay đều rất giỏi giả vờ, tuy đang rất tức giận, nhưng cô ta vừa nghĩ đến mục đích của mình, liền nhanh chóng kiềm chế lại tâm trạng tức giận lúc này.
Tô Yến Nhi hít một hơi sâu, để bản thân trở nên bình tĩnh hơn, rồi bước đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt, giữ lấy bàn tay đang lật tài liệu của cô, ánh mắt lướt qua một tia sáng: “Làm một giao dịch đi.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy có thêm một bàn tay trên tài liệu, im lặng một lúc, mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Trên người cô có thứ gì mà tôi muốn chứ?”
Tô Ánh Nguyệt bật cười, dáng vẻ xem thường.
Nhưng Tô Yến Nhi không hề tức giận: “Cô giúp tôi một lần, tôi nói cho cô biết, ba cô đang ở đâu?”
Keng!
Chiếc bút trong tay Tô Ánh Nguyệt rơi xuống đất, cô ngẩng đầu lên nhìn Tô Yến Nhi, gương mặt không che giấu nổi vẻ kinh ngạc và vui mừng.
Nhưng rất nhanh cô lại cảm thấy nghi ngờ.
Tô Yến Nhi nhìn rất rõ vẻ mặt của cô, ánh mắt lướt qua một tia kiên quyết: “Cô chỉ cần nói với tôi, có đồng ý làm giao dịch này hay không thôi?”
Tô Ánh Nguyệt thấy dáng vẻ kiên quyết của Tô Yến Nhi, cô dần dần bình tĩnh lại: “Cô dựa vào đầu mà cho rằng, sau khi đã làm nhiều chuyện bất lợi với tôi như vậy, tôi vẫn còn tin tưởng cô, lại còn đồng ý làm giao dịch với cô sao?”
Từ trước đến nay Tô Yến Nhi vẫn luôn chống đối lại Tô Ánh Nguyệt, tuy luôn đối địch, nhưng cô ta vẫn luôn cảm thấy bản thân mình rất hiểu Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt muốn tìm thấy ba mình như thế nào, cô ta rất rõ ràng.
Vì vậy, khi gặp lại Tô Ánh Nguyệt, cô ta đột nhiên nghĩ đến cách này.
Trong tưởng tượng của cô ta, Tô Ánh Nguyệt nhất định sẽ đồng ý, không ngờ Tô Ánh Nguyệt lại không tin cô ta..
Đây là cách duy nhất mà Tô Yến Nhi có thể nghĩ được cho đến bây giờ, Huỳnh Tiến Dương vô cùng cứng rắn, muốn lyi hôn, anh biết cô chơi thuốc, nếu như cô không đồng ý, anh sẽ đem chuyện này tung ra ngoài.
Cô không muốn cả đời này sẽ bị hủy hoại như vậy.
Cô từng đứng trên một vị trí rất cao, nếu như chuyện chơi thuốc bị lộ ra ngoài, cô sẽ ngã rất thảm.
Chính vì dự tính được hậu quả, nên sau khi cân nhắc thiệt hơn, cô mới đồng ý với Huỳnh Tiến Dương.
Trước mắt việc quan trọng nhất là, dưới tiền đề sẽ không tổn hại đến danh tiếng của cô, đè chuyện hủy hôn này xuống.
Vì vậy, cô nhất định phải thuyết phục được Tô Ánh Nguyệt.
Mà người khiến cô chơi thuốc, chính là Trần Minh Tân, chồng của Tô Ánh Nguyệt!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Yến Nhi hiện lên tia ác ý, nhưng rất nhanh đã giấu đi.
“Tôi biết nhiều chuyện hơn cô, cô đừng quên, chuyện của ba cô năm đó, là do ba tôi giải quyết.”
Tô Yến Nhi hếch hàm, dáng vẻ vô cùng tự tin.
Tô Ánh nguyệt chú ý đến nửa câu sau của cô ta: “Là do ba chị giải quyết?”
“Vậy nên, chuyện liên quan đến ba cô, không có ai hiểu rõ hơn ba tôi đâu, cô hoàn toàn có thể tin tưởng tôi, đây là cơ hội duy nhất của cô.” Tô Yến Nhi chỉ muốn khiến cho Tô Ánh Nguyệt tin tưởng cô, đồng ý làm giao dịch nên cô không hề chú ý đến trong lời nói của Tô Ánh Nguyệt có ý khác.
“Vậy sao?” Tô Ánh Nguyệt nheo mắt lại hỏi: “Đến cả ông nội cũng không biết ba tôi ở đâu?”
Tô Yến Nhi khẽ nhíu mày, cô cảm thấy câu này của Tô Ánh Nguyệt có gì đó không được đúng, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng, nếu như cô muốn biết ba cô đang ở đâu, ngoài cách đồng ý làm giao dịch với tôi, không còn cách nào khác đâu.”
Nếu như chuyện năm đó của ba cô là do Tô Nguyên Minh giải quyết, vậy thì, cô có lí do để chắc chắn rằng, Tô Nguyên Minh nhất định đã dùng thủ đoạn để vu khống ba cô.
Cô luôn muốn bắt đầu ra tay từ phía Tô Thành, không ngờ, cô luôn nghĩ sai phương hướng, người cô nên tìm chính là Tô Nguyên Minh, không phải Tô Thành.
Cho dù trong lòng đang suy nghĩ nhiều thứ, nhưng khi nhìn Tô Yến Nhi, sắc mặt Tô Ánh Nguyệt vẫn không thay đổi: “Nói nghe xem, cô muốn làm giao dịch gì?”
Thấy Tô Ánh Nguyệt hỏi như vậy, Tô Yến Nhi nở một nụ cười hài lòng.
Như vậy là đúng rồi, Tô Ánh Nguyệt nên nằm trong tầm kiểm soát của cô ta.
Vẻ mặt Tô Yến Nhi kiêu căng, cô ta khoanh tay nói: “Rất đơn giản, cô chỉ cần thừa nhận trước truyền thông, là cô xen vào chuyện tình cảm giữa tôi và Tiến Dương, dẫn đến việc chúng tôi chia tay là được, những chuyện khác tôi sẽ tự giải quyết.”
Như vậy, cô ta có thể khiến bản thân trở nên trong sạch, vẫn là cô cả cao cao tại thượng của nhà họ Tô.
Còn Tô Ánh Nguyệt, danh tiếng vốn đã kém rồi, có kém thêm chút nữa thì có sao đâu?
“Như vậy à…” Tô Ánh Nguyệt kéo dài âm cuối, trên mặt lướt qua ý cười.
Như vậy mà cũng nói là đơn giản à?
Một khi cô thừa nhận xen vào chuyện tình cảm của Tô Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương, chỉ sợ sẽ phải chịu đả kích của dư luận, nói không chừng sẽ bị ông nội đuổi khỏi Tô thị.
Còn Tô Yến Nhi sẽ được sự đồng tình của mọi người, hơn nữa cũng sẽ được Tô Thành tha thứ.