Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái

Chương 144: Tiểu nại nại, nhớ anh trai không?

Xuống lầu cơm nước xong xuôi sau đó trở lại Long Hiên Hào Đình đã rất muộn, buổi trưa Mông Chỉ Nghi bị Đường Nại giày vò lợi hại, lúc này đang yên lặng ngồi ở vị trí ghế phụ yên tĩnh ngủ, Đường Nại đang lái xe, thỉnh thoảng nhìn Mông Chỉ Nghi một cái.

Thấy vẻ mặt yên tĩnh ngủ của cô, trong lòng không khỏi mềm mại.

Điện thoại Đường Nại đột nhiên vang lên, nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, Đường Nại không khỏi nhíu mày, nhìn thoáng qua Mông Chỉ Nghi ngồi bên cạnh, rất sợ đánh thức cô.

Cũng may Mông Chỉ Nghi chỉ nhíu mày, rất nhanh đã lại giãn lông mày ra và ngủ thϊếp đi.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu và khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ, Đường Nại không khỏi mỉm cười.

Lúc này mới cầm điện thoại di động lên và nghe máy.

"Tiểu Nại Nại, anh trai sắp trở về, thế nào, có nhớ anh trai không!”

Vừa nghe đến thấy giọng nói yêu nghiệt từ bờ đại dương bên kia, Đường Nại không khỏi nhếch môi, vẻ mặt châm chọc nói.

"Thế nào, ở nước ngoài không sống nổi rồi sao?”

"Đúng vậy, không sống nổi nữa, vẫn là tìm tới vòng tay của cậu thì tốt hơn, thế nào, đồng ý không?”

Giọng nói yêu nghiệt ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục cười nói.

Đường Nại nhíu mày, cười lạnh một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng vô tình không có chút cảm xúc háo hức nào.

"Cút, như vậy bà xã của tôi sẽ không vui!”

"Con mẹ nó, tiểu Nại Nại, cậu có vợ từ lúc nào, tại sao ông đây không biết?”

Đầu dây bên kia điện thoại nghe thấy tảng núi băng Đường Nại này lại có vợ, lập tức nhảy cao ba mét, trong lòng kinh hãi tưởng là hôm nay mặt trời mọc ở phía tây.

Phải biết rằng trong số những người bọn họ, người không có khả năng cưới vợ sớm như vậy chính là Đường Nại, ai bảo người đàn ông này đã luôn mang một khuôn mặt lạnh như núi băng từ nhỏ, khí tức cao quý lạnh lùng ngay cả anh ta cũng nhịn không được mà ngước nhìn!

"Thế nào, không thể sao, lại gọi tiểu Nại Nại cẩn thận tôi phế bỏ cậu!”

Đường Nại tiếp tục nhíu mày lạnh lùng nói.

"Dữ quá đi, nhưng anh vẫn cảm thấy ngạc nhiên, cậu cũng không giống như người sẽ có thể kết hôn sớm như vậy, anh còn tưởng rằng sớm nhất phải là anh đây chứ, haizz!”

Đầu dây bên kia là tiếng thở dài bất đắc dĩ của người đàn ông.

"Hình như tôi và cậu sinh nhật trùng một ngày, vẫn còn chậm hơn tôi năm tiếng!”

Nghe đầu dây bên kia một tiếng lại một tiếng nói anh trai, Đường Nại không khỏi trào phúng hừ lạnh nói.

"Hẹp hòi, để cho anh làm anh trai mấy ngày không được sao!”

"Không được!" Đường Nại lạnh lùng từ chối, uy nghiêm của lão đại không cho phép coi nhẹ: "Nói đi, lúc nào trở về?"

"Chiều ngày mai là đến, thế nào, có có cần phải tới đón anh, ách, đón tôi?”

Vốn đầu dây bên kia còn muốn xưng anh trai, nhưng nghĩ đến tính tình của Đường Nại, cuối cùng vẫn sửa lại.

Ôi, ai bảo anh ta sinh muộn hơn so với cậu cả Đường năm tiếng chứ, đã được định trước là không thể làm anh.

"Ngày mai đến thì gọi điện thoại cho tôi!" Đường Nại hạ thấp giọng nói, rất sợ đánh thức người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh.

"Được, nhân tiện tối mai gọi mấy tên tiểu tử thối kia, còn cả vợ của cậu, để tôi mở mang tầm mắt xem người phụ nữ thế nào mà có thể thu phục được cậu cả Đường!”

"Được!"

Đường Nại nói xong liền cúp điện thoại, cúp điện thoại xong lại liếc mắt nhìn người phụ nữ nhỏ bên cạnh, thấy Mông Chỉ Nghi vẫn đang yên tĩnh ngủ như cũ, lúc này mới bắt đầu vững vàng lái xe.

Lái xe một mạch trở lại biệt thự, đến khi Đường Nại thay quần áo xong cho Mông Chỉ Nghi, cô vẫn chưa thức dậy, Đường Nại nhẹ nhàng đặt lên trán Mông Chỉ Nghi một nụ hôn, sau đó mới ra khỏi phòng ngủ và đi đến thư phòng.

Trong thư phòng, Vũ Đàm và Ám Tứ, Ám Ngũ đã đợi được một lúc, nhìn thấy Đường Nại đến đều nhao nhao đứng lên.

Đường Nại gật đầu, ra hiệu cho bọn họ có thể bắt đầu báo cáo.

"Thiệu Vĩnh Khiêm bây giờ lại rất thông minh, vậy mà cũng biết đi điều tra!” Nghe thấy Ám Tứ Ám Ngũ nói như vậy, vẻ mặt Đường Nại tràn đầy vẻ âm tàn.

"Gây cho hắn ta một chút phiền phức, để hắn tra không được, thuận tiện tạo một chút dư luận để người ta phát hiện chuyện tay chân của cô cả nhà họ Cơ bị phế, tốt nhất có thể đưa tin cậu cả Thiệu muốn vứt bỏ vị hôn thê để đi tìm niềm vui mới”!

"Vâng, chủ tử!" Ám Tứ nghe thấy Đường Nại nói như vậy thì cung kính gật đầu.

"Vũ Đàm, kẻ chủ mưu đứng phía sau ám sát Nghi Nghi đã điều tra được chưa?” Đường Nại đem ánh mắt nhìn về phía Vũ Đàm, hỏi.

Vũ Đàm nghiêm nghị lắc đầu: "Vẫn chưa, không chỉ chưa có, mà còn bị một thế lực thần bí chặn được, tin tức đều bị cắt đứt!”

Đường Nại nghe thấy Vũ Đàm nói cũng không khỏi nhíu mày.

Mặc dù anh không biết thân phận của Nghi Nghi là gì, nhưng đã có thể thuê được sát thủ đứng thứ mười trong bảng xếp hạng Tử thần như vậy, chắc chắn thế lực cũng không nhỏ, hơn nữa còn là đến từ quốc tế Đông Âu.

Các thế lực của Quốc tế Đông Âu rắc rối phức tạp, nếu như thật sự có người cố ý chặn đường từ đó, như vậy anh muốn điều tra được lại càng thêm khó khăn.

Trong lòng Đường Nại cũng nghi ngờ, có lẽ Nghi Nghi và thế lực nào đó ở Quốc tế Đông Âu có hiềm khích, nên đối phương mới hận không thể thuê sát thủ xếp hạng thứ mười trong bảng xếp hạng tử thần đến ám sát Nghi Nghi.

"Nếu đã bị xóa tất cả manh mối, vậy cũng không cần tìm, cho dù tìm có lẽ anh cũng không tìm được manh mối gì, dù sao phía chúng ta ở Quốc tế Đông Âu tạm thời cũng không thể để bị bại lộ quá nhiều!”

Đường Nại suy nghĩ một lúc sau đó hướng Vũ Đàm nói.

"Vâng, cậu chủ!"

Vũ Đàm cũng cảm thấy cậu chủ nói có lý, nếu như thật muốn điều tra vẫn có thể tra được, nhưng như vậy sẽ bại lộ thế lực bên trong Quốc tế Đông Âu của bọn họ, đến lúc đó chỉ sợ cũng sẽ rơi vào thế bị động.

"Bây giờ tôi muốn cậu đi làm chuyện khác!” Đường Nại nhìn về phía Vũ Đàm, nói khẽ.

Nói xong, Vũ Đàm không khỏi nhìn thoáng qua Đường Nại, trong ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc: "Cậu chủ, như vậy có thật sự được không?”

Đường Nại cười lạnh, ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lẽo mang theo vài phần khát máu.

"Nếu Thiệu Vĩnh Khiêm dám can đảm mơ tưởng đến người phụ nữ của tôi, vậy tôi sẽ không thể cho hắn ta được như nguyện vọng, chờ đến khi hắn cưới cô cả nhà họ Cơ có lẽ sẽ không có thời gian đến dòm ngó Nghi Nghi của tôi!”

Nghe thấy cậu chủ nhà mình nói như vậy, Vũ Đàm không khỏi run rẩy trong lòng, chỉ cảm thấy cậu chủ như vậy cũng quá không tử tế!

Cô cả nhà họ Cơ bây giờ bị cậu chủ chỉnh thành một kẻ phế vật, tay chân cũng không thể đi, hết lần này tới lần khác còn muốn dùng thủ đoạn ép cậu cả nhà họ Thiệu cưới cô cả nhà họ Cơ, bây giờ anh ta có thể cảm nhận được sự oán giận và không cam lòng trong lòng của cậu cả Thiệu.

Nhưng dù bất đắc dĩ vẫn không thể không cưới người phụ nữ tàn phế mà mình không thích, nghĩ lại anh ta cũng cảm thấy bi ai thay cho cậu cả Thiệu!

Nhưng ai bảo anh ta đắc tội cậu chủ nhà mình, còn dám mơ tưởng đến mợ chủ, ôi, thật sự là đáng thương!

Khuôn mặt lạnh lùng và tuấn tú của Đường Nại nhiễm một vòng cuồng vọng và bá đạo, cho dù là ai cũng không thể cướp đi Nghi Nghi của anh.

Về phần Thiệu Vĩnh Khiêm, Đường Nại đã khó chịu với anh ta từ rất lâu, bây giờ thậm chí còn dám quang minh chính đại xui khiến Nghi Nghi của anh rời xa anh, nếu không phải tính cách Nghi Nghi lạnh lùng, và rất tin tưởng vào anh, có lẽ sẽ bị Thiệu Vĩnh Khiêm mê hoặc, thật sự rời xa anh.

Vừa nghĩ tới việc có một ngày Mông Chỉ Nghi sẽ rời xa mình, quanh người Đường Nại đã phát ra một vòng khí lạnh không cho người nào tới gần.