Hôn Là Nghiện

Chương 446: Sóng ngầm

CHƯƠNG 446: SÓNG NGẦM

“Thái tử điện hạ!”

Trong mắt Trần An ần ận nước mắt, anh ta cũng có mơ ước của riêng mình, cậu tư người đã lớn lên cùng anh ta hiểu rõ mơ ước của anh ta là gì.

Nhưng anh ta không thể vì mơ ước của mình mà đi cản trở hôn nhân của em trai!

Trần Tín nghe vậy xúc động không thôi, nếu có thể giúp anh trai đạt được mơ ước của đời mình, dù có làm trâu làm ngựa suốt đời anh ta cũng đồng ý, nhưng anh sẽ không đời nào buông tay Thanh Ninh, anh ta nhất định phải giữ được lời hứa với Thanh Ninh, cho dù có chết cũng không từ bỏ!

Thanh Ninh cắn răng, bước một bước lại gần Trần Tín, khẳng định lập trường của mình: Dù có chuyện gì thì cô ta cũng sẽ không rời xa Trần Tín!

Sắc mặt Kiều Trạm Đông chìm xuống, không nhìn ai nói: “Thanh Ninh, đi thu dọn đồ đạc đi!”

Thanh Ninh không nói gì chỉ đứng yên tại chỗ.

Kiều Trạm Đông khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “Thôi được rồi, về phủ tướng, đồ của con cũng không thiếu, không dọn thì không dọn, con đi về trước đi!”

Nghe vậy, Trần An bỗng nhiên vòng qua sô pha tiến lên trước, bụp một tiếng bất ngờ quỳ xuống trước mặt Lăng Ngạo: “Điện hạ! Tôi không thích làm quan chức ngoại giao, tôi chỉ muốn đi theo ngài suốt đời!”

Lăng Ngạo uể oải nhìn anh ta, giọng điệu ung dung: “Đi theo tôi không có nghĩa là lúc nào cũng kè kè bên cạnh, cậu thi đậu quan viên ngoại giao, tận tâm tận lực vì nước vì dân, có khác gì đang ở bên tôi đâu!”

“Cậu tư!”

Trần An cuống lên, quên mất là có Kiều Trạm Đông ở đây, kêu thẳng ‘cậu tư”.

Anh ta cúi người dập đầu với Lăng Ngạo: “Xin cậu tư nể tình tôi đã đi theo ngài nhiều năm, đừng đuổi tôi! Tín và Thanh Ninh là yêu nhau thật lòng…!”

Lăng Ngạo đứng lên đỡ anh ta đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Khi nào chú nhỏ đưa tin đăng kí dự thi, tôi sẽ thông báo cho cậu biết cần chuẩn bị gì. Còn về Trấn Tín, tôi có sắp xếp khác.”

Lời vừa nói ra, ai cũng sửng sốt.

Lăng Ngạo nghiêng người nhìn Kiều Trạm Đông, miệng vẫn mang ý cười nhàn nhạt: “Ông cậu cũng rất coi trọng Trần Tín, nhưng lại ngại thân phận của anh ta có phải không? Nếu chỉ có vậy thì ông cậu cứ yên tâm. Tôi không có ý định để Trần Tín làm thủ hạ đắc lực của mình.”

Kiều Trạm Đông nhìn anh chằm chằm với ánh mắt hoài nghi: “Thủ hạ đắc lực là chức trách trọng yếu cỡ nào, dòng dõi không đủ thuần có thể làm sao? Hai anh em họ lớn lên cùng ngài, loại tình nghĩa này ngài sẽ không bao giờ tìm thấy ở người khác!”

“Bởi vì tôi xem họ là anh em, hơn nữa họ lại rất có tài, nên tôi mới không thể hại họ được.”

Lăng Ngạo liếc nhìn Trần Tín, rồi hướng Kiều Trạm Đông nói: “Trần Tín là một người có đầu óc kinh doanh phi thường, tôi chỉ hi vọng có thể tìm cho cậu ta một vị trí thích hợp phát huy thế mạnh của cậu ta, chứ không phải làm bạn phục tùng tôi cả đời. Ông cậu yên tâm, tôi sẽ trả tự do cho Trần Tín, cho cậu ta một thân phận xứng đáng với Thanh Ninh.”

Kiều Trạm Đông thở dài một hơi, có đảm bảo của Lăng Ngạo, ông một lần nữa đánh giá lại Trần Tín.

Đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết là người đàng hoàng, lại hết lòng trung thành, là một hạt giống tốt, cháu gái của ông một lòng với cậu ta cũng là điều dễ hiểu!

Có câu nói đảm bảo từ Lăng Ngạo, Kiều Trạm Đông yên tâm không ít.

Nghê Tử Dương khẽ cười thành tiếng, dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Kiều Trạm Đông: “Bây giờ Ngạo an bài như vậy, ông đã hài lòng rồi chứ?”

Kiều Trạm Đông mỉm cười, có chút xấu hổ: “Tôi cũng chỉ lo cho cháu gái.”

“Cậu tư!” Trần Tín vô cùng cảm động, không thể kiềm nén: “Vậy ngài thì tính sao đây, ngài không giữ tôi hay anh hai lại, vậy thì bên ngài không còn ai nữa rồi!”

“Tôi còn trẻ mà, cơ thể khỏe mạnh, có thể tự ăn uống, cũng có thể chạy nhảy, không cần các anh hầu hạ tôi đâu.” Lăng Ngạo cười cười: “Người hầu trong cung tôi có một mớ, nhưng Trần An cùng Trần Tín lại chỉ có một.”

Tại cửa biệt thự——

Buổi trưa Lạc Kiệt Hy vội vã chạy về ăn cơm trưa.

Bởi vì ông ta rất thích cảm giác ấm cúng của gia đình, đã bao nhiêu năm kể từ khi vợ chồng đại đế Thiên Lăng vào Huyễn Thiên Các, ông ta đã không còn cảm nhận được nữa.

Ông ta cùng Phú Nhất mới về tới đã thấy xe Kiều Trạm Đông đang đậu bên cạnh hồ Nguyệt Nha.

Sắc mặt Phú Nhất đột nhiên trở nên khó coi.

Lạc Kiệt Hy trấn an ông, hai người đồng thời đi đến, người hầu đang muốn đến báo lại với cho ông, Lạc Kiệt Hy đã ngăn họ lại.

Tự mình đi đến đại sảnh, cách một lớp rèm che màu tím nhạt, vừa vặn nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại sau ghế sô pha kể từ khi Trần An quỳ xuống.

Lạc Kiệt Hy ngừng bước.

Phú Nhất cũng khẩn trương theo.

Sau khi nghe xong, biết được ý định của Lăng Ngạo, trong lòng Lạc Kiệt Hy có chút hận Kiều Trạm Đông!

Vì làm đại đế nhiều năm, ông biết rõ một thủ hạ đắc lực có tầm quan trọng như thế nào?

Nhất là Trần Tín cùng Trần An đều là người có năng lực, tựa như lúc Trần Tín một bên quản lý công ty, một bên giúp đỡ chăm sóc Lăng Ngạo, căn bản anh ta chưa từng phạm một lỗi nào!

Cái tên Kiều Trạm Đông này, thật quá khó ưa!

Giả vờ giả vịt tách hai chủ tớ thâm tình ra khỏi nhau!

Phú Nhất nghe Lăng Ngạo nói xong, viền mắt không tự chủ đỏ lên, khàn giọng nói nhỏ: “Bệ hạ, tôi đi theo ngài cả đời, người nào cũng nịnh bợ lấy lòng tôi, tôi rất kiêu ngạo vì điều này. Bây giờ, chỉ vì thân phận này mà hôn sự của con trai tôi bị người khác xem thường, đây là lần đầu tiên trong đời! Thật tâm tôi rất khó chịu, thái tử điện hạ, ngài ấy quá tốt bụng!”

Lạc Kiệt Hy hít sâu một hơi, mặt không chút biến sắc dẫn Phú Nhất tiếp tục tiến lên phía trước.

Ông ta vừa xuất hiện, mọi người nhao nhao đứng lên hành lễ với ông: “Bệ hạ!”

Lạc Kiệt Hy làm bộ như vẫn chưa biết gì, kinh ngạc nhìn bốn phía, tiện đà cười nói: “Có chuyện gì mà bầu không khí trông nghiêm túc thế này.”

Kiều Trạm Đông nói: “Biết anh trai và chị dâu đang ở đây, nên tôi đến thăm hỏi.”

Lạc Kiệt Hy cười khẽ một tiếng: “Đã giữa trưa rồi, chú Trạm Đông nếu đã đến rồi, thì ở lại cùng dùng cơm trưa đi, sẵn tiện cùng mấy đứa trẻ uống cùng vài ly.”

“Được.”

Lăng Ngạo nhìn hai anh em Trần An: “Đến nhìn xem nhà bếp đã chuẩn bị xong chưa, tôi phát hiện trong phòng nhỏ ở lầu hai có một tủ rượu, xem thử nếu có rượu ngon thì cứ lấy xuống!”

Hai anh em gật đầu, tạm thời đè vấn đề lại trong lòng, từng người rời đi làm việc của mình.

Lăng Ngạo nhìn ra được nụ cười của Lạc Kiệt Hy ẩn chứa nguy hiểm, giống như đang bất mãn với Kiều Trạm Đông vậy.

Thật vất vả mới bàn bạc xong xuôi, kéo giãn được bầu không khí, nếu như phá đi thì không ổn đâu.

Anh mỉm cười tiến lên, duỗi tay tùy ý khoát lên vai Lạc Kiệt Hy, trông hai người rất giống anh em: “Có vật tặng cho ông này, đi, cùng nhau đi xem.”

Lạc Kiệt Hy không có thể nào kháng cự được một Lăng Ngạo chủ động lấy lòng như thế.

Ánh mắt mới nãy còn ẩn chứa sóng ngầm chỉ trong nháy mắt hóa thành mặt hồ yên ả, ôn nhu nhìn con trai của mình: “Tốt! Ha ha, không ngờ con sẽ tặng quà cho ta? Con quá hoang phí rồi, là cái gì vậy?”

“Đi rồi sẽ biết!”

Lăng Ngạo đứng sau ông, hai tay nhẹ đẩy ông đi thẳng về phía cầu thang, hai cha con cứ như vậy một trước một sau đi lên bậc thang, Lạc Kiệt Hy đột nhiên cảm thấy có con trai đứng sau làm hậu thuẫn là một điều rất hạnh phúc.