Hôn Là Nghiện

Chương 442: Tên dối trá

CHƯƠNG 442: TÊN DỐI TRÁ

Ngay khi lời của nữ bác sĩ vừa dứt, Tống Vĩnh Nhi đã hét lên: “Không thể! Tôi không uống thuốc rụng trứng, hay liều lượng lớn gì cả. Tôi không hiểu cô đang nói gì, tôi còn không biết lấy thứ này ở đâu!”

Âm mưu có con nối vị, cái tội danh này nói nhỏ thì nhỏ mà nói lớn cũng thật lớn.

Có tin đồn rằng nữ diễn viên nước T, Lương Lạc Thi vốn sẽ được gả vào một gia đình giàu có, nhưng bạn trai của cô phát hiện ra cô mang thai ba sau khi uống thuốc nên đã chia tay cô sau khi sinh ba cậu con trai.

Người giàu có và hoàng gia kiêng kị nhất kẻ mưu mô chước quỷ!

Trong lúc nhất thời, mọi người không có thời gian suy nghĩ, liền thấy Lăng Ngạo nhìn Tống Vĩnh Nhi với vẻ mặt thấp thỏm cùng hối lỗi, nói: “Bé ngoan, có chuyện, anh muốn thú nhận với em!”

Phải rồi!

Đầu của Lạc Kiệt Hy nhảy dựng lên, vì ông biết rằng chính thằng con trai của mình làm chuyện xấu!

Vợ chồng Tống Quốc Cường cũng bình tĩnh lại, tò mò đánh giá Lăng Ngạo, muốn nghe xem anh có thể nói ra nguyên nhân gì.

Tống Vĩnh Nhi bày ra vẻ mặt vô tội nhìn anh khó hiểu: “Ông chú? Làm sao vậy?”

Lăng Ngạo hít một hơi thật sâu, sau đó siết chặt tay cô, rất nghiêm túc nhìn cô: “Lần em để Thanh Ninh ra ngoài mua thuốc tránh thai, anh đã nhờ Trần Tín chặn Thanh Ninh ở cửa, sau đó mỗi viên thuốc tránh thai em uống đều có chức năng thanh nhiệt giải độc và hỗ trợ an thai. Trong một thời gian dài như vậy, tất cả những món ăn, bài thuốc mà em dùng trong Tử Vi Cung đều có công dụng giải độc và hỗ trợ an thai, giúp em dễ dàng mang thai. Thi vì muốn em dễ mang thai đã âm thầm đến khoa Hiếm muộn mua thuốc rụng trứng tốt nhất với giá cao, cô ấy không dám đưa riêng cho em nên đến hỏi anh, lúc đó anh hơi lưỡng lự nhưng lại rất muốn chúng ta có một đứa bé. Anh biết có nhiều cặp vợ chồng sống chung với nhau một năm rưỡi không có con cũng là chuyện bình thường, nhưng là anh nóng lòng, bởi vì em còn quá trẻ, anh sợ cuộc sống này tràn đầy biến số nên không thể chờ đợi được nữa. Vì vậy, anh để Thi kiểm tra tất cả các công dụng của thuốc rụng trứng, đảm bảo sẽ không có bất kỳ tác dụng phụ nào, rồi cho phép cô ấy lặng lẽ cho em dùng. Trong thời gian này, Thi không ở bên chúng ta, đều là Trần Tín âm thầm bỏ vào sữa cho em uống.”

Anh giải thích rõ ràng xong, mọi người trong phòng đều hiểu!

Ba vị bác sĩ kinh hãi không nói nên lời, đây là một bí mật động trời của hoàng thất!

Thái tử ép buộc công chúa phải có con, đã làm tất cả những gì có thể. Nếu chuyện này truyền ra, họ có thể sẽ mất đầu!

Sự thật đã rõ ràng, Tống Vĩnh Nhi tức giận đến không nói được lời nào!

Cô thương tâm gục xuống nhìn anh: “Không phải anh đã hứa với em rằng anh sẽ không tính kế gì với em nữa sao? Không phải anh đã nói rằng sẽ thành thật với em và sẽ không nói dối em nữa sao? Vậy mà anh nói một đằng làm một nẻo? Tất cả đều là lừa dối!”

Nước mắt hoa hoa lệ lệ rơi xuống, Tống Vĩnh Nhi như muốn phát điên lên: “Sao anh có thể làm thế với em? Đã bao nhiêu lần anh tính toán, lừa dối, che giấu em rồi. Làm sao em có thể tin anh được nữa? Em không thể tin anh thêm được nữa! Hu hu ~ Sao anh có thể nói dối em hết lần này đến lần khác! Đồ xấu xa bại hoại!”

Tống Vĩnh Nhi vừa khóc vừa đánh anh, tát anh, kéo chiếc gối phía sau đập lên người anh!

Mang thai ba, hù chết cô rồi!

Cô sinh một đứa đã sợ đến chết mà ba đứa một lúc thì làm sao mà sống được!

Lăng Ngạo chịu hết thảy, sợ cô kích động quá sẽ ảnh hưởng đến mấy đứa nhỏ, liền nói lời xin lỗi: “Bé ngoan, thật xin lỗi, sẽ không có lần sau!”

“Lần trước anh cũng nói như vậy! Anh cút đi! Anh cút đi! Tôi muốn về nhà, tôi không muốn gặp anh nữa! Hu hu ~ đồ tồi! Lừa dối tôi hết lần này đến lần khác! Đồ tồi!”

Cô vừa khóc nức nở, vừa kéo chăn đứng dậy!

Lăng Ngạo vô cùng kinh hãi, anh biết chuyện này không nên nói cho cô biết, anh không nghĩ đến uống thuốc rụng trứng mà có thể mang thai ba?

Tuy nhiên, anh lại cảm thấy kết quả này không tồi!

Gieo hạt một lần mà thu hoạch gấp ba, sau này sẽ không cần phải chịu cảnh mang thai, kiêng cữ nữa!

“Bé ngoan, bé ngoan! Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Là anh sai, thật sự sẽ không có lần sau!”

Anh giở trò vô lại, giữ cô không cho cô rời đi, rồi bế cô đặt lại trên sô pha, dù sao cô rất nhẹ, anh cũng không vất vả gì.

“Hu hu ~ đồ khốn khϊếp!” Tống Vĩnh Nhi thấy mình bị đưa trở lại, cả người suy sụp không vui, cô rất tức giận: “Hu hu ~ tôi không cần anh quan tâm!”

Cô đứng dậy một lần nữa lại bị anh giữ lại!

Cô chống cự, anh lại hôn vào má chiếm tiện nghi!

Cô đánh anh, anh nắm lấy tay cô rồi hôn lên đôi bàn tay nhỏ bé của cô!

Cô nhắm mắt khóc, anh áp môi hôn lên những giọt nước mắt của cô!

“Anh sai rồi, thật sự sẽ không có lần sau!”

“Hu hu ~ tôi ghét anh! Tên dối trá!”

Tống Vĩnh Nhi sắp phát điên, tại sao người đàn ông này lại như thế! Trời ạ, ai đó có thể trị anh giúp cô được không! Cô không thể làm gì được anh!

Không biết tại sao, người lớn trong nhà vốn đang lo lắng nhưng khi nhìn thấy bọn họ thế này đều cười phá lên.

Lúc này, Nghê Tịch Nguyệt bước tới, vươn tay nắm lấy lỗ tai của Lăng Ngạo, giúp Tống Vĩnh Nhi dạy bảo anh: “Con thật quá đáng! Vĩnh Nhi của chúng ta hiền lành như vậy, đáng yêu như vậy, lại tin tưởng con như vậy. Làm sao có thể hết lần này đến lần khác lừa gạt nó hả?”

Tông Vĩnh Nhi thấy cuối cùng cũng có người giúp mình, cô gật đầu liên tục, run rẩy hai vai, nghẹn ngào: “Hu hu ~ Đúng thế! Hu hu ~ Thật quá đáng!”

Lăng Ngạo không ngừng thừa nhận sai lầm của mình: “Đúng, đúng, là anh sai rồi, thật sự không có lần sau!”

Nghê Tịch Nguyệt lại nói: “Con đã nói dối con bé rất nhiều lần, làm sao người ta có thể tin tưởng con?”

Tống Vĩnh Nhi khịt mũi, mạnh mẽ gật đầu: “Đúng vậy! Anh đã nói dối em rất nhiều lần, không tin, em không tin anh đâu!”

Vẻ mặt Lăng Ngạo đầy hối cải: “Anh thề, thật sự không có lần sau. Tất cả người lớn trong nhà làm chứng cho anh, thật sự không có lần sau!”

Nghê Tử Dương xua tay, nghiêm mặt: “Uy tín của con là số âm, cho nên chúng tôi không muốn giúp con bảo đảm!”

“Đúng đúng đúng! Sự tín nhiệm với anh là số âm!” Tống Vĩnh Nhi vừa khóc vừa đồng tình.

Lạc Kiệt Hy và những người khác cũng nhao nhao bày tỏ ý kiến: “Chúng ta cũng sẽ không đảm bảo cho con!”

Tống Vĩnh Nhi đắc thắng nhìn vẻ mặt thất vọng của anh: “Nhìn xem, Hu hu ~ mọi người đều không tin anh, Hu hu ~ người xấu!”

“Dùng gia pháp đi!” Nghê Tịch Nguyệt hét lên, nháy mắt với Phú Nhất: “Gia đình nhà họ Lạc chúng ta có gia pháp để trị những đứa con phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Nếu Vĩnh Nhi không tha thứ cho con, vậy thì đánh một trăm gậy đi!”

Phú Nhất nín cười, xoay người rồi vung tay, ngay lập tức, mọi thứ trên bàn trà đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai tấm gỗ dày và rộng được mang vào. Lăng Ngạo bày ra bộ mặt đáng thương nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Hu hu ~ bé ngoan ~ Nếu em không tha thứ cho anh, anh sẽ bị đánh mất.”

Tống Vĩnh Nhi sững sờ một lúc, ngây người nhìn anh.

Lúc này Trần An và Phú Nhất đã kéo Lăng Ngạo lên bàn trà, anh nằm sấp trên đó. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tống Vĩnh Nhi, Phú Nhất giơ gậy lên định đập xuống!

“Chờ một chút!”

Tống Vĩnh Nhi sợ đến mức lại khóc lên: “Hu hu ~ Mọi người không được dùng gia pháp! Đây là hủ tục phong kiến! Hu hu ~”