Hôn Là Nghiện

Chương 438: Ꮯưỡиɠ ᕼϊếρ

CHƯƠNG 438: Cưỡиɠ ɧϊếp

Ánh sáng mềm mại, ấm áp.

Bàn ăn ở đảo Nguyệt Nha, là một mặt thủy tinh màu vàng nhạt vô cùng lớn, nhìn qua vuông vức bóng loáng, một chút vết tích ghép lại đều không có. Tống Vĩnh Nhi vừa mới trông thấy, liền rất ngạc nhiên: “Trên đời lại có thủy tinh lớn như thế?”

“Ha ha, đây là nghệ thuật chế tác, thợ thủ công khéo tay thôi, con không nhìn ra. Nhanh ngồi đi, nhìn xem có gì muốn ăn.” Nghê Tịch Nguyệt kéo cái ghế, ngoài miệng rõ ràng vừa hỏi qua, trong tay đã cầm cái đĩa nhỏ, gắp các loại điểm tâm tinh xảo mỹ vị, lại bày ở trước mặt cô, hận không thể để cô ăn một miếng thành mập mạp hơn: “Vĩnh Nhi này, con quá gầy, phải ăn nhiều một chút.”

Tống Vĩnh Nhi cười cười, nói cảm ơn, sau đó cầm dụng cụ ăn lên lại không dám ăn.

Lưu Lan thấy, lại đau lòng một trận.

Trước kia khi ở nhà, con gái luôn luôn là người thứ nhất bổ nhào vào trước bàn, cô còn không kịp chờ Tống Quốc Cường tới, móng vuốt nhỏ đều trực tiếp đặt vào trong mâm.

Bây giờ gả cho người ta, thật đúng là không thể so với khi ở nhà mẹ đẻ.

Nhìn con gái có dáng vẻ hiểu chuyện như vậy, Lưu Lan thật sự là vừa vui mừng vừa đau lòng.

Cái bàn là hình tròn, phòng ăn cũng là phong cách mở, căn bản phân không ra chủ hay khách.

Mọi người lục tục tới, bốn cặp hai người ngồi xuống.

Đợi đến Nghê Tử Dương và Lạc Kiệt Hy đều cầm bát đũa lên, thời điểm các trưởng bối cũng bắt đầu ăn, Tống Vĩnh Nhi lúc này mới dám đưa đồ ăn vào trong miệng

Lưu Lan nhìn cô ăn bánh củ cải mà ngày bình thường sẽ không chạm đến, đó là do Nghê Tịch Nguyệt gắp cho cô.

Ánh mắt của Lưu Lan quét qua bàn ăn, lúc này lại đưa tay đưa về đĩa cá tuyết nướng, muốn gắp một miếng cho con gái, con gái bà thích ăn cái này.

Nhưng là, có một bàn tay trắng sứ đã đến trước bà, gắp cá tuyết nướng vào trong bát của Tống Vĩnh Nhi.

Lưu Lan giương mắt xem xét, Lăng Ngạo đang ôn nhu chăm chú nhìn con gái, còn cười với cô.

Cái loại cảm giác mừng rỡ lại mất mát này ở trong lòng, thật đúng là có một phen tư vị đặc biệt!

Tống Quốc Cường ở dưới bàn cơm nhẹ nhàng vỗ vỗ chân vợ, ghé vào bên tai bà nhỏ giọng nói: “Được rồi, Vĩnh Nhi đã lập gia đình, có chồng quan tâm. Tôn kính trưởng bối, giữ vững cấp bậc lễ nghĩa, đây đều là chuyện mà một con dâu như con bé nhất định phải làm, chúng ta cũng nên học buông tay.”

Hốc mắt của Lưu Lan nóng lên, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn bất động thanh sắc mỉm cười, từ từ ăn bữa sáng của mình.

Mắt thấy tất cả mọi người ăn không sai biệt lắm, phía Trần An vang lên một tiếng chuông điện thoại di động.

Tống Vĩnh Nhi sửng sốt một chút: “Là của tôi.”

Cô mang thai, Lăng Ngạo biết cô có đôi khi mê trò chơi, không muốn cô chịu quá nhiều phóng xạ, buổi sáng còn chưa đi xuống, đã đem điện thoại di động của cô cho Trần An giữ.

Lúc này Trần An tao nhã lễ phép đưa lên: “Quốc vương Hoa Kỳ.”

Đó là tên ghi chú mà Tống Vĩnh Nhi lưu tên Lam Tư Pháp trên điện thoại, mà không phải ba, hoặc là phụ hoàng.

Cô nhìn tên của.Lam Tư Pháp, trong lòng luôn cảm thấy là lạ, vô ý thức rất kháng cự: “A lô. Tôi là Vĩnh Nhi.”

“Vĩnh Nhi, phụ hoàng đây! Phụ hoàng có một tin tức tốt phải nói cho con!” Giọng nói của Lam Tư Pháp rất vui sướиɠ, đặc biệt đặc biệt vui sướиɠ, nghe được khiến Tống Vĩnh Nhi sửng sốt một chút.

Với ông ta mà nói tin tức tốt, đối với cô mà nói, thì cũng chưa hẳn!

“Sự tình gì vậy ạ?”

“Cố Âm vẫn luôn bị phụ hoàng giam lỏng ở trong bệnh viện, hóa ra con bé là em gái ruột của con!”

“Cái này… Không phải đã sớm biết sao?” Tống Vĩnh Nhi có chút phiền muộn, không biết Lam Tư Pháp lại làm sao, cô và Cố Âm cùng mẹ khác ba, cũng là ruột thịt mà.

Lam Tư Pháp lại nói: “Không phải! Mẫu hậu của con nói với ta, cho tới bây giờ bà ấy đều chưa phản bội ta, cũng cho tới bây giờ đều chưa làm giải phẫu thụ thai! Cố Âm là con gái của ta! Ban đầu ta không tin, thế nhưng Cố Âm bị ta giam lỏng ở trong bệnh viện, ta muốn lấy máu của con bé thì rất đơn giản, thế là để bác sĩ làm giám định DNA! Sự thật lại là, mẫu hậu của con không có gạt ta! Bà ấy không gạt ta! Ta lại có con gái!”

“Không thể như vậy được!”

Tống Vĩnh Nhi một mặt nghiêm túc từ trên ghế đột ngột đứng lên!

Động tác mang theo gió, cũng mang theo một tia tàn nhẫn không dễ phát hiện: “Tôi không rõ sau khi tôi đi ông đã làm cái gì, ở đó lại xảy ra chuyện gì, nhưng tôi có thể chắc chắn là ông bị lừa!”

Người ở trên bàn ăn cùng nhau sững sờ!

Lạc Kiệt Hy cầm lấy khăn lau miệng, ông ta cũng không muốn con dâu không vui.

Trong bụng con dâu có người thừa kế của Ninh Quốc, ai dám làm cho cháu trai của ông ta không vui vẻ, vậy ông ta sẽ làm cho người đó không vui vẻ.

“Vĩnh Nhi! Con bình tĩnh lại, phụ hoàng tìm người tín nhiệm nhất để làm chuyện này, kết quả tuyệt đối đáng tin, ở trước mặt số liệu khoa học, chúng ta đều phải tin tưởng vào khoa học, đối mặt với hiện thực, đúng không?”

Lam Tư Pháp nói đến đây, Tống Vĩnh Nhi cũng không trả lời nữa.

Trong lòng cô có dự cảm không tốt, càng ngày càng lớn!

Lam Tư Pháp lại nói: “Càng trùng hợp hơn chính là, Bạch Ly Mạt ở trong bệnh viện đó dưỡng thương, trong lúc vô tình gặp Cố Âm, anh ta nhìn Cố Âm thành con, ở đêm trước, anh ta để người của anh ta đánh ngã binh sĩ canh giữ cửa phòng của Cố Âm, sau đó đi vào, làm Cố Âm bị… Cố Âm hiện tại đã là người của Bạch Ly Mạt, về sau Bạch Ly Mạt phát hiện ra con bé không phải là con, dưới cơn nóng giận liền rời đi.”

“Những chuyện bẩn thỉu này cũng đừng có nói cho tôi biết! Tôi còn đang dưỡng thai! Tôi hi vọng cho con của tôi có thể tiếp xúc với những điều tốt đẹp, ánh sáng thiện lương, những thứ tràn ngập hy vọng!”

Tống Vĩnh Nhi lạnh lùng nói: “Ông muốn làm sao thì làm! Dù sao tôi cũng không ở đó, cũng không quan tâm, ông cứ tùy tiện giày vò đi!”

“Vĩnh Nhi!” Lam Tư Pháp liên tục dỗ dành: “Con phải biết nỗi khổ tâm của phụ hoàng, chiều hôm qua ta đã đưa Cố Âm hồi cung, cảnh tượng mẹ con bọn họ nhận nhau rất cảm động, ta cũng rất áy náy với Cố Âm! Con và Cố Âm là chị em ruột cùng ba cùng mẹ, vì sao không thể bao dung với con bé một chút? Cố Âm nói, con đối với con bé có hiểu lầm, trước kia ta còn không tin…”

“Đến cùng ông muốn nói cái gì?” Tống Vĩnh Nhi đã nghe rõ, hôm nay Lam Tư Pháp gọi điện thoại đến có mục đích cuối cùng, cũng không phải đơn giản là để nói cho cô biết, Cố Âm là em gái của cô!

Lam Tư Pháp nói: “Ta đã gửi tin cho quốc vương của Mạc Ly quốc, bởi vì sự tình lần trước Bạch Ly Mạt xây dựng quân đội ở đây, toàn cầu đều chú ý, anh ta còn chưa cho ta một câu trả lời chắc chắn. Hiện tại anh ta là Đại hoàng tử lại cưỡиɠ ɧϊếp công chúa của ta, còn là con của hoàng hậu, anh ta đương nhiên không thể trốn tránh. Anh ta đã đồng ý với ta, muốn liên minh đế quốc với Hoa Kỳ quốc!”

Ánh mắt của Tống Vĩnh Nhi nhìn về phía Lăng Ngạo, yếu ớt, có chút lạnh lẽo.

Lam Tư Pháp lại nói: “Con biết Mạc Ly và Ninh Quốc ở mặt quân sự luôn rất căng thẳng, nếu như hai con gái của ta, một người đến Mạc Ly, một người đến Ninh Quốc, có hữu ích đối với hòa bình thế giới. Mạc Ly và Ninh Quốc liền thành hai nước đồng minh! Mẫu hậu của con cũng đã nói, con gái lấy chồng, giúp chồng dạy con là được rồi, chúng ta từ nhỏ cũng chưa từng dưỡng dục con và Cố Âm, bỗng nhiên đặt trọng trách quốc gia ở trên người các con, như vậy cũng quá ích kỉ rồi!”