Cố Uyên không cách nào khuyên nhủ Mộc Như Phương.
Không ai có thể khuyên cô, khiến cô từ bỏ thù hận.
Mà Cố Uyên cũng biết, hận thù thế này, không trải qua chuyện như vậy thì không có tư cách khuyên cô!
Cố Uyên ở đây với Mộc Như Phương hai tiếng, liền bị điện thoại của Tô Ngọc Kỳ gọi về.
“Mình đi trước, chồng mình tìm mình! Buổi tối phải cùng nhau ăn cơm xem phim, cậu có bất kỳ chuyện gì thì đều có thể gọi điện thoại cho mình, mình ấy à, mở điện thoại 24 giờ vì cậu, quan hệ của hai chúng ta, cho dù mình làm gì đó với chồng mình, cậu gọi điện cần mình, mình cũng lập tức chạy tới!”
Nói rồi, cô ấy nháy nháy mắt với Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương: “A? Vậy bây giờ, sao một cú điện thoại của chồng cậu, cậu đã muốn đi rồi!”
“À...Mình...” Cố Uyên trừng cô: “Cậu đợi chút!!”
Cô ấy nói xong, lấy điện thoại ra, bấm số của Tô Ngọc Kỳ.
Vừa kết nối, Cố Uyên đã nói: “Em buổi tối không rảnh, em phải cùng ăn cơm dạo phố xem phim với Như Phương! Anh muốn làm gì thì làm đi!” Nói xong, cô ấy cúp điện thoại, sau đó lại ngồi xuống cạnh Mộc Như Phương: “Đủ bạn bè rồi đi!”
Mộc Như Phương vỗ vỗ cô ấy.
“Cậu vẫn thật sự từ chối Tô Ngọc Kỳ rồi.”
“Đương nhiên rồi. Vốn định cùng đi xem phim với anh ấy, gần đây vừa công chiếu một bộ phim rất không tệ, phim hài. Mình đặt vé rồi, lát nữa, hai chúng ta đi xem!”
“Ừ.”
“Như Phương, mình hi vọng cậu biết, cậu không chỉ có một mình anh trai cậu, còn có người bạn tốt là mình! Bất kể là chuyện gì, mình đều đứng về phía cậu!!! Nếu Đào Gia Thiên dám bắt nạt cậu!!! Mình nhất định không buông tha cho anh ta!!! Mình không tin, vệ sĩ nhà họ Cố, đánh không lại ám vệ nhà họ Đào!!!”
Mộc Như Phương cười.
Cảm ơn cậu, Uyên Uyên.
Lúc tối, Cố Uyên cùng Mộc Như Phương đi xem phim, sau đó ăn cơm dạo phố, phụ nữ dạo phố là thiên tính, hai người đi mấy cửa hàng đồ xa xỉ.
“Cái này cái này, mình đều muốn.” Cố Uyên không chút nương tay.
Cô ấy nhìn Mộc Như Phương: “Bộ này rất hợp với cậu, cậu thử xem.”
Mộc Như Phương nói: “Phòng quần áo nhà mình đã đầy rồi.”
Lan Giang Biệt Uyển đó, một trong mười trang viên lớn nhất thành phố Hải Châu.
Đầy rồi, là cần bao nhiêu??
Cố Uyên lắc đầu: “Như Phương à, thẻ của Đào Gia Thiên có phải ở chỗ cậu không, xài đi, tiết kiệm tiền cho anh ta làm gì? Cậu đó, nếu không thích anh ta, thì nên hung hăng xài tiền của anh ta, xả giận cho mình, vui vẻ biết bao!!” Cô ấy cầm hai bộ quần áo đẩy Mộc Như Phương vào phòng thử đồ.
Mộc Như Phương vốn xinh đẹp vô song, tuyệt sắc nghiêng thành, một bộ đầm dài màu xanh ngọc, càng thêm ưu nhã mê người, Cố Uyên liền nói: “Mấy bộ này đi, gói lại.”
Sau đó cô ấy vươn tay: “Như Phương, đưa thẻ cho mình.”
Mộc Như Phương đưa thẻ cho Cố Uyên.
Thẻ phụ của Đào Gia Thiên, luôn ở chỗ cô.
Nhưng Mộc Như Phương ngày thường rất ít khi ra ngoài dạo phố, tất cả người làm đều sẽ chuẩn bị sẵn, quần áo trong nhà, phòng quần áo của cô đã chất đầy đủ loại nhãn hiệu nổi tiếng, ngay cả túi xách giới hạn toàn cầu chỉ có 15 cái, cô cũng có.
Đào Gia Thiên nơi thành phố Tùng xa xôi nhận được một tin nhắn tiêu tiền.
Anh nhìn tin nhắn này, khóe môi lộ ra nụ cười.
Sau đó, gọi điện thoại cho Mộc Như Phương.
“Em đang dạo phố sao?”
Mộc Như Phương hiện tại có thể lên tiếng, mặc dù không thể nói chuyện, nhưng có thể nói từng ký tự.
“Ừ.”
Tiếp đó, đầu kia truyền tới giọng nói phụ nữ.
“Đào tổng à, không phải chứ, Đào tổng sẽ không nhỏ nhen vậy chứ, tiêu vài trăm triệu đã lập tức gọi điện thoại tới hỏi rồi.”
Đào Gia Thiên nghe thấy giọng người phụ nữ này.
Nói chính xác: “Thì ra là bà Tô à.”
Mặc dù nói anh không qua lại nhiều với Cố Uyên, nhưng cũng gặp mặt vài lần, giọng nói của Cố Uyên, vẫn dễ dàng nhận ra.
“Đúng vậy, tôi và Như Phương đang dạo phố, Đào tổng có phải nhìn thấy tiền trong thẻ bị trừ đi nên đau lòng không.” Cố Uyên cố ý nói vậy, thực ra cô ấy biết, nhân vật như Đào Gia Thiên, sao lại đau lòng mấy tỷ.
“Thì ra là bà Tô, Như Phương, chơi cùng bà Tô, buổi tối, mời bà Tô ăn cơm.”
Mộc Như Phương ‘ừ’ một tiếng.
Đào Gia Thiên rất vui mừng.
Vì Mộc Như Phương quẹt thẻ của anh.
Chính là vui mừng, vui mừng từ tận đáy lòng.
Giống như như vậy khoảng cách giữa anh và Mộc Như Phương sẽ xích lại hơn nhiều.
Thực ra anh hiểu mặc dù Mộc Như Phương gả cho anh, nhưng không đại biểu lòng cô thật sự...ở bên anh, anh thường nhớ tới khoảng thời gian trước mình ngược đãi cô thế nào, trong lòng anh cũng sẽ không thoải mái, huống chi là cô chứ.
Đào Gia Thiên hi vọng, ở chung lâu dài, cô có thể buông lỏng cảm xúc nơi đáy lòng.
Hoàn toàn tiếp nhận mình.
Sẽ có một ngày như vậy.
-
Vì tác dụng của thuốc gây tê, Đào Y Y luôn ngủ say, cô bị đánh thức bởi cảm giác đau đầu, vì hiệu quả thuốc gây tê đang dần lùi đi, cảm giác đau đớn càng thêm kịch liệt.
Hai mắt và huyệt thái dương đều đau nhức, lúc Đào Y Y vươn tay muốn sờ mặt mình, thì tay lại bị người khác nhẹ nhàng giữ lấy.
Sức lực của anh không mạnh, chỉ là lo lắng cô làm mình bị thương.
“Mặt em băng gạc, trong khoảng thời gian ngắn tốt nhất đừng đυ.ng vào.”
Giọng nói trầm thấp lại khàn khàn, mang theo chút mệt mỏi, lại ấm áp khiến người ta an tâm.
Tỉnh lại thì có thể có anh ngay bên cạnh, Đào Y Y có chút không tiền đồ cười cười, biểu cảm khiến cơ phần mặt Skéo ra, càng thêm đau đớn.
“Em cười cái gì?”
Cố Thâm có chút không vui đỡ cô ngồi vững, lại nhét vài gối mềm để cô dựa, lúc này mới kêu Tiểu Lâm rót ly nước ấm tới, tự mình đút đến bên miệng cô.
Hai người sớm đã quen thuộc động tác kiểu này, vì vậy Đào Y Y không kháng cự.
Sau khi trải qua sống chết trên bàn phẫu thuật, cô dường như sớm đã quên mất những ân oán tranh cãi đó.
Sau khi gây tê, Đào Y Y cảm giác mình không mất đi ý thức, mà đỉnh đầu có một ngọn đèn sáng bắt đầu chiếu vào mình, xuyên qua da thịt dày, cô mơ hồ có thể nhìn thấy chút huyết sắc.
Đào Y Y không dám thừa nhận mình vì có anh bên cạnh mà cảm thấy vui vẻ, chỉ là hai ba hớp uống sạch nước trong ly, lại dựa về đầu giường.
“Em lúc nào thì có thể quay về?”
Chỉ cần có thể chữa khỏi hai mắt, cô đã biết đủ rồi, huống chi đây không phải phẫu thuật nhỏ, khôi phục sau phẫu thuật e là không mười ngày nửa tháng thì cũng không cách nào kết thúc, Đào Y Y đương nhiên cũng không vội nói chuyện rời đi.
Hơn nữa, cô biết Cố Thâm cũng căn bản không thể dễ dàng thả mình rời đi.
“Bác sĩ Bạch nói, còn phải xem tình huống khôi phục, chúng ta phải ở bệnh viện vài ngày.”
Tiểu Lâm bưng nước nóng tới, chuẩn bị giúp Đào Y Y lau cơ thể, vì vậy, Cố Thâm thức thời rời khỏi đầu giường, châm điếu thuốc, đi ra hành lang.
Đào Y Y rất hiếm khi thấy anh hút thuốc, nếu không phải thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, cô còn cho rằng người này thuốc lá rượu chè đều không dây vào.
“Ông chủ hôm nay bận cả ngày, vừa mới vội vàng từ Hải...từ bên công ty chạy tới, may mắn hôm nay phẫu thuật của cô rất thành công, tôi canh giữ bên ngoài, cũng lo lắng muốn chết.”
Tiểu Lâm vừa giúp Đào Y Y lau cơ thể, vừa nói chuyện với cô.
Mặc dù hai người không đến mức nói hết suy nghĩ trong lòng với nhau, nhưng Đào Y Y đã rất hiểu Tiểu Lâm, cô ấy ngày ngày nói chuyện, đều vì không cẩn thận mà nói ra lời không nên nói.
Đào Y Y không truy hỏi, chỉ là nói chuyện phiếm với cô ấy: “Anh Cố rốt cuộc làm gì? Tôi thấy anh ấy ngày thường có vẻ rất bận.”
Trong ngày thường, nếu Đào Y Y không làm loạn ra chuyện gì, e là Cố Thâm một tuần cũng chỉ tới một lần, sau đó cô gây ra nhiều chuyện, chọc anh phiền, anh bèn ở lại biệt thự Hồng Phong, điện thoại không dứt.
“Sự nghiệp của ông chủ, cụ thể là làm gì, tôi cũng không rõ ràng.”
Tiểu Lâm bật cười, cô ấy đương nhiên không thể nói ra sự thật, vì tất cả mọi người đều cho rằng Cố Thâm là một người ăn chơi không tiền đồ, tích lũy đều từ bố thí của nhà họ Doãn mà thôi.
Nhưng Tiểu Lâm biết, sự kiêu ngạo trên người cậu hai là bẩm sinh, anh có tư cách, cũng có quá nhiều bí mật.
Đào Y Y cũng không truy hỏi nữa, chỉ cảm thấy đầu lại bắt đầu đau, bèn dựa vào bên giường hớp từng hớp nhỏ ly nước ấm Cố Thâm rót cho cô.
Huyệt thái dương thình thịch đau đớn, cô thậm chí có thể cảm nhận được trong đầu dường như có thứ gì đó bị mở ra, khiến người ta sợ hãi.
“Kêu anh ấy quay về ngủ sớm chút đi, có cô ở đây với tôi là được.”
Khó được ở lại bên ngoài, Đào Y Y bây giờ mặc dù không có du͙© vọиɠ muốn rời đi quá mãnh liệt, lại cũng không từ bỏ, nhưng đáng giận là hễ là lúc cô có ý thức, Cố Thâm đều ở bên, cô cũng không có cơ hội tìm sự giúp đỡ của người khác.
Người trong bệnh viện này đều là người của Cố Thâm, cô đã từng thử, vì vậy không muốn phí sức lực vô ích.
Nhưng nếu có thể gặp lại vợ của bác sĩ Bạch, không chừng còn có thể có một tia hi vọng.
Dù sao chuyện mấy ngày trước không truyền ra, Cố Thâm cũng không biết, cho nên bà Bạch nhất định có khả năng cực lớn có thể giúp cô.
“Em cảm thấy có thể không?”
Lời Đào Y Y vừa nói ra, Cố Thâm hút thuốc xong đã quay lại, ngồi xuống cạnh cô, nếu không phải ngửi cẩn thận, cũng không ngửi ra mùi thuốc, xem ra đã cẩn thận xử lý.
Không biết tại sao, Đào Y Y thấp thỏm lại có chút vui mừng.
Cố Thâm lại chủ động đề ra muốn ở lại bệnh viện với cô, canh giữ cô nhập viện quan sát.
Mặc dù phòng bệnh cực lớn, cũng không khác biệt gì với trong nhà, nhưng đây không phải lần đầu tiên Cố Thâm canh giữ bên cạnh cô cả đêm, nếu cô nhớ không lầm, lần đó cô sảy chân trượt vào bồn tắm, bị Cố Thâm hiểu lầm cô muốn trầm mình tự sát, anh cũng ở cạnh chăm sóc cô rất lâu.
“Nhưng nghe Tiểu Lâm nói anh bận cả ngày...”
“Em đang quan tâm anh?”
Phụ nữ quả nhiên rất dễ ứng phó, hôm qua còn luôn duy trì khoảng cách không cho anh lại gần, hôm nay đã vì chút chuyện nhỏ mà vô cùng cảm động.
Cố Thâm khinh thường cười nhạt, quả nhiên phát hiện hai má Đào Y Y đỏ lên.
“Em là sợ anh ngã xuống như em, đến lúc đó em chạy rồi anh cũng không biết.”
Cô lại còn có tâm trạng nói đùa, xem ra không đau nữa.
Đáng tiếc Cố Thâm lại duy nhất không muốn đùa chuyện này: “Chuyện này anh vẫn là nắm chắc, không có sự cho phép của anh, em không thể chạy được, yên tâm đi.”
Lời nói của anh mang theo trào phúng, thậm chí đáng đánh đòn vươn tay sờ đỉnh đầu cô, giống như một tu la nắm chắc quyền sống chết của cô, trước giờ chừa từng có ý định buông tha cô.
Hảo cảm Đào Y Y tích lũy mấy tiếng đồng hồ lại lập tức tiêu tán, nhiệt tình cũng giảm đi không ít.
“Em mệt rồi, muốn ngủ, các người tự tiện.”
Cô đương nhiên không ngủ được, vì chỗ miệng vết thương đang rất đau, loại cảm giác sưng đau từ đỉnh đầu truyền ra, lan khắp toàn thân, nhưng Cố Thâm bên cạnh không có ý muốn đi, vì vậy cô chỉ có thể cắn răng giả bộ ngủ, không muốn nói thêm câu nào với người này.
Cho đến nửa đêm, Đào Y Y mơ hồ lại thϊếp đi, căn bản không rõ đã là lúc nào, thân hình cô nhúc nhích, không nghĩ tới tay mình bị người ta nắm chặt.
Cô lập tức tỉnh táo lại, lại thử cử động ngón tay, phát hiện quả nhiên bị người ta khống chế.
Mái tóc mềm mại ở bên tay cô, Đào Y Y mới phát hiện, người đàn ông ngày thường uy nghiêm đến mức trước giờ không cho cô bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn lại cứ như vậy không chút phòng bị nằm sấp thϊếp đi bên giường bệnh cô.
Tim đập thình thịch, Đào Y Y không biết dũng khí của mình từ đâu đến, ma xui quỷ khiến nhấc tay, sờ lên mặt anh.
Tay chân cô cực kỳ nhẹ nhàng, vì vậy Cố Thâm không bị động tác của cô đánh thức, xác định hô hấp của anh vẫn đều đều, lá gan của Đào Y Y mới lớn lên.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được rõ ràng Cố Thâm rốt cuộc có diện mạo thế nào.
Nhưng điều cô không biết là, trong đêm tối, người đàn ông không hề nhúc nhích đó bị cô sờ ngứa ngáy, lập tức tỉnh lại, vẫn để cô vươn tay trên khuôn mặt anh tuấn người lạ chớ lại gần của anh, giở trò thật lâu.