Mộc Như Phương khẽ cong đôi môi nhợt nhạt.
Hạ Thư Dao dậm chân, chỉ vào mặt cô nói với quản gia Ngô: “Cô ta sao lại ở đây? Không phải nói anh Gia Thiên đang nghỉ ngơi sao?” Lúc nói đến hai từ nghỉ ngơi, Hạ Thư Dao nhìn bộ đồ ngủ màu hồng nhạt của Mộc Như Phương, sự ghen tị hiện lên rõ ràng trong đôi mắt của cô ta, Mộc Như Phương dựa vào cái gì mà lại ở đây, còn mặc đồ ngủ nữa…
Cô ta nghiến răng, đẩy quản gia Ngô ra và đi vào trong.
Dù sao cô ta cũng là thiên kim của tư lệnh Hạ, quản gia Ngô cũng không thể ra tay với cô ta được.
Hai ám vệ đều là đàn ông trưởng thành, trải qua bao nhiêu huấn luyện, bình thường đều luyện tập võ nghệ, lúc này mà dùng võ nghệ để đánh một cô gái yểu điệu như vậy, nếu bị thương thì thật sự rất phiền phức, cho nên mới xin ý kiến của quản gia Ngô: “Đây…”
Quản gia Ngô cũng biết cô gái họ Hạ này là một phiền phức, ỷ vào sự quyền thế của gia đình mà kiêu căng ngạo mạn, nhưng đây là biệt thự Lan Giang, sao có thể để cho cô ta tùy tiện xông vào được.
Thấy Hạ Thư Dao đã xông đến trước mặt của Mộc Như Phương, bà chỉ có thể cố gắng che trước mặt của Mộc Như Phương và nói với Hạ Thư Dao: “Cô Hạ, cô tiếp tục như vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa đâu.”
Mộc Như Phương khẽ vỗ vai của quản gia Ngô, ý bảo bà hãy yên tâm.
Quản gia Ngô thấy Mộc Như Phương không tức giận, ngược lại khẽ thở phào, quay người nói với Mộc Như Phương: “Cô Mộc, cô lên lầu nghỉ ngơi trước đi, chuyện ở đây để tôi xử lý cho.” Nếu một quản gia như bà mà lại không thể xử lý được một cô gái như vậy ở biệt thự Lan Giang, vậy thì chức quản gia này bà cũng không cần làm nữa, sẽ đi đến nhà tù của ám vệ để nhận hình phạt!
Chẳng qua cô gái họ Hạ này quả thật hơi khó giải quyết một chút.
Trước đây có những cô gái xinh đẹp tự tiện xông vào chỗ này thì chỉ cần vứt ra ngoài là được, không cần phải cho họ thể diện, nhưng thể diện của nhà họ Hạ, dù sao cũng phải để lại một ít, hơn nữa…
Bà chủ Đào lại rất hài lòng về cô gái Hạ Thư Dao này.
Cô ta là một trong những ứng cử viên để làm con dâu nhà họ Hạ.
Mộc Như Phương nhìn Hạ Thư Dao, người phụ nữ này rõ ràng không phải là kiểu người mà Đào Gia Thiên thích, người nhà họ Hạ, cháu gái của tư lệnh Hạ, khóe môi của cô lộ ra một nụ cười yếu ớt, để quản gia Ngô tránh ra trước, cô dùng tay ra hiệu nói với quản gia Ngô: “Cũng đã đến làm khách rồi, vì sao không chiêu đãi một chút?”
Quản gia Ngô lùi về sau một bước, cúi đầu nói: “Vâng!”
“Nhà họ Trọng à, tôi còn tưởng là ai cơ, thì ra là một gia đình nghèo nàn.” Hạ Thư Dao khinh thường nói: “Hơn nữa còn là một người câm, cô cho rằng Đào Gia Thiên sẽ thích một người câm à? Đừng ngây thơ thế, người anh ấy sắp cưới chính là tôi!”
Hạ Thư Dao đố kị với Mộc Như Phương, cô ta nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mộc Như Phương, Mộc Như Phương không phải là thiên kim của nhà họ Trọng, chỉ là con gái nuôi mà thôi, nhưng nhan sắc của Mộc Như Phương thật sự làm cho người khác đố kị, cô quá đẹp, một vẻ đẹp quá nguy hiểm đối với người khác.
Nguy hiểm như vậy sẽ làm cho tất cả phụ nữ đều… sinh ra sự tự ti.
Hạt cát và trân châu đứng cùng nhau.
Vì lẽ gì mà không tự ti.
“Tôi không cần cô giả mù mưa sa! Tôi muốn nhìn thấy anh Gia Thiên! Tôi sẽ không giống một người phụ nữ hèn hạ như cô, mặc đồ ngủ ở trong nhà của đàn ông!!”
Mộc Như Phương không để ý đến sự hung hăng của Hạ Thư Dao, chính vì thái độ lạnh nhạt, dường như không đặt Hạ Thư Dao vào trong mắt đó càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hạ Thư Dao hơn, cô ta giơ tay lên, tát vào mặt của Mộc Như Phương một bạt tai, gò má của người phụ nữ nghiêng qua một bên, trên gò má trắng ngần của Mộc Như Phương lập tức xuất hiện dấu tay đỏ ửng, những sợi tóc của cô hơi rối, Mộc Như Phương cảm nhận được mùi máu tươi nơi khóe môi.
Nửa bên mặt như tê dại.
Quản gia Ngô chạy đến: “Cô Mộc, cô không sao chứ?”
So với gia cảnh nhà họ Hạ thì người phụ nữ tên Mộc Như Phương này do cậu chủ ôm về đương nhiên phải quan trọng hơn, bà lập tức ra lệnh cho ám vệ: “Hai người đưa cô Hạ về nhà đi!”
“Tôi không đi! Tôi muốn gặp anh Gia Thiên!” Hạ Thư Dao từ nhỏ đã được cưng chiều mà trở nên hung hăng, thứ mà cô ta thích thì không thể nào không có được!
“Cô Hạ!” Một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên từ chỗ cầu thang.
Sau đó là tiếng bước chân của người đàn ông.
Đôi mắt của Hạ Thư Dao sáng lên, cô ta nhìn người đàn ông đang đi xuống cầu thang, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi thủ công cao cấp màu trắng, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn, anh ta từng bước đi tới, Hạ Thư Dao tiến lên trước một bước: “Anh Gia Thiên, hôm nay là sinh nhật của em, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi!”
Đào Gia Thiên liếc nhìn Hạ Thư Dao, khóe môi mỏng cong lên: “Xin lỗi, buổi tối tôi không rảnh.”
Hạ Thư Dao đã bị cự tuyệt rất nhiều lần, nhưng cô ta sẽ không vì vậy mà rời đi: “Anh Gia Thiên, hôm nay là sinh nhật em, em đã bàn bạc xong với dì Như rồi, sinh nhật tối nay em sẽ không tổ chức, mà chúng ta sẽ đi xem phim sau đó dùng bữa tối.” Cô ta nói xong, tiến lên nắm lấy cánh tay của Đào Gia Thiên.
Đào Gia Thiên nhíu mày, hất tay ra: “Cô Hạ, ai đồng ý với cô thì cô đi tìm người đó, tôi không rảnh.” Anh ta nhìn quản gia Ngô: “Đã xảy ra chuyện gì, biệt thự Lan Giang này mà cũng không quản nỗi nữa à? Ai cũng có thể vào được, vậy chức quản gia này cũng đừng làm nữa!”
Dưới áp lực lớn như vậy.
Quản gia Ngô khẽ run rẩy: “Vâng, tôi sẽ đưa cô Hạ ra khỏi đây.” Bà đi vài bước đến trước mặt của Hạ Thư Dao: “Cô Hạ, đoạn đường chỗ này không dễ đi, tôi sẽ tự mình đưa cô về nhà, mời đi bên này!”
“Tôi không đi!!” Hạ Thư Dao vẫn không cảm giác được sự tức giận của người đàn ông, lửa giận ngập tràn khuôn mặt của cô ta lan đến trên người của Mộc Như Phương: “Có phải là do cô ta hay không, cô ta không chỉ là đẹp hơn người ta một chút thôi sao? Cô ta là người câm, cô ta có chỗ nào xứng với anh chứ! Nhà họ Trọng nghèo như vậy càng không xứng, ông nội của em luôn tán thưởng anh…”
“Ý của cô Hạ là muốn lấy ông nội của cô ra để uy hϊếp tôi?” Đôi mắt của Đào Gia Thiên không có ý cười, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười, nụ cười đó giống như là mặt hồ không gợn sóng.
Vừa nãy bởi vì ghen tị mà Hạ Thư Dao không ngần ngại nói ra, tuy thực lực nhà họ Hạ không nhỏ, nhưng về lĩnh vực chính trị chứ không phải kinh doanh, việc phát triển kinh doanh thật ra không tốt lắm, thế lực của nhà họ Đào và nhà họ Cố ở thành phố này rất lớn mạnh, tuy tư lệnh Hạ có mối quan hệ thâm sâu, nhưng cũng rất ngưỡng mộ hai gia tộc này.
“Anh Gia Thiên, ý của em không phải thế.”
“Tôi còn không để nhà họ Hạ trong mắt nữa là.” Đào Gia Thiên cười lạnh một tiếng.
Hạ Thư Dao nhìn đôi mắt của người đàn ông, cô ta bỗng cảm thấy hơi sợ hãi, người đàn ông này bình thường thì nhã nhặn lãnh đạm, nhưng cô ta chưa bao giờ lại cảm giác được sự áp lực nguy hiểm như lúc này, tim cô ta bỗng đập nhanh…
Mộc Như Phương khẽ rũ mắt xuống, nhìn người đàn ông xuất hiện ở trong tầm mắt của mình, ngón tay thon dài sạch sẽ nâng cằm của cô lên, ánh mắt Mộc Như Phương đối diện với ánh mắt của người đàn ông, Mộc Như Phương vốn dĩ cho rằng, anh ta sẽ trách mình, dù sao thì…với tính cách lạnh lùng này của anh ta sẽ rất chán ghét cô, chắc chắn sẽ không cho mình một sắc mặt tốt, hiện tại anh ta chỉ là đem cô trở thành một… đồ vật muốn chiếm hữu mà thôi.
Nhưng cô không ngờ, người đàn ông này lại nhíu mày, nói: “Tỉnh rồi? Tay đau không?”
Mộc Như Phương sửng sốt, lắc đầu.
Cảm giác trên cánh tay chỉ là tạm thời, dù sao thì Tống Thấm Như cũng không dám ngang nhiên làm gì tổn hại đến cô, chỉ âm thầm hành hạ cô một chút mà thôi.
Ánh mắt của anh ta rơi trên gò má trắng ngần của cô, làn da của Mộc Như Phương trắng, ngũ quan nhẵn nhụi tinh tế, dấu tay trên gò má lúc này lại sưng đỏ lên, dưới sự đυ.ng chạm của ngón tay, động tác của người đàn ông dịu dàng hẳn đi, nhưng giọng nói lại lạnh lùng: “Cô ta đánh em?”
Mộc Như Phương gật đầu.
Cô ngửa đầu nhìn Đào Gia Thiên, thì nghe thấy anh ta nói: “Đánh lại.”
Cái gì?
Chỉ một câu nói.
Không chỉ một mình Mộc Như Phương kinh ngạc, mà ngay cả quản gia Ngô cũng há hốc mồm sửng sốt.
Còn Hạ Thư Dao là quả thật không dám tin!
Đào Gia Thiên vừa nói cái gì, bảo Mộc Như Phương đánh lại?
Làm sao có thể…
Hạ Thư Dao nhất thời cảm thấy nhục nhã.
Ông nội của cô ta là tư lệnh, gia cảnh ưu việt, lúc này lại tùy tiện để cho một đứa con gái nuôi của một gia đình nghèo nàn đánh cô ta?
“Anh Gia Thiên!”
Mộc Như Phương liếc nhìn Hạ Thư Dao, không động đậy, cô đưa tay ra khẽ sờ gò má của mình, nói thật, lúc này cô không có cảm thấy đau lắm, cô từng chịu đựng sự đau đớn lớn hơn nữa, cũng chỉ một cái tát mà thôi, cô không thấy đau gì.
Ngón tay của Đào Gia Thiên khẽ vuốt gò má của người phụ nữ, ánh mắt rơi xuống vết sẹo dưới khóe mắt của cô, tuy vết sẹo này đã mờ đi, nhưng nó tồn tại trên khuôn mặt xinh đẹp như vậy, quả thật cũng hơi đáng sợ.
Khuôn mặt mà anh ta đã từng che chở nâng niu, cái tát này, dường như trong phút chốc đã khắc sâu vào lòng của Đào Gia Thiên.
“Quản gia Ngô, bà làm đi.” Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng.
Quản gia Ngô bỗng bị gọi tên, khẽ sửng sốt, cái gì chứ, bảo bà đánh Hạ Thư Dao, việc này…
Nhưng bà là người của nhà họ Đào, hơn nữa Đào Gia Thiên là chủ nhân của nhà họ Đào, là chủ nhà của biệt thự Lan Giang, bà đương nhiên phải nghe theo sự phân phó của Đào Gia Thiên.
Đừng nói người đang đứng trước mặt là thiên kim nhà họ Hạ, cho dù là bà chủ Đào đi nữa…
Bà cũng chỉ có thể nghe theo sự căn dặn của Đào Gia Thiên mà thôi.
Quản gia Ngô tiến lên vài bước, đưa tay ra, tát một bạt tai lên khuôn mặt của Hạ Thư Dao.
Hạ Thư Dao lúc này như bị mê muội.
Sau khi hoàn hồn lại thì: “Một hạ nhân như bà cũng dám đánh tôi? Sao bà dám!!”
Cô ta muốn đưa tay ra đánh lại, quản gia Ngô nghiêng qua một bên, thuận thế giữ chặt lấy cánh tay của Hạ Thư Dao: “Cô Hạ, tôi vẫn nên đưa cô về nhà thôi.”
Hạ Thư Dao lúc này vô cùng tức giận, thực sự là chịu không nổi, sau khi về nhà thì lập tức mất bình tĩnh, bà Hạ nhìn khuôn mặt của con gái mình, nói: “Trời ơi, Thư Dao, khuôn mặt con sao vậy!! Ai ức hϊếp con, ai dám ức hϊếp con!!”
Hạ Thư Dao nghiến răng, cô ta làm sao có thể nói bị một hạ nhân đánh mình được, cô ta nhào vào ngực của bà Hạ: “Mẹ, đều do con gái nuôi của nhà họ Trọng kia, một đứa con gái nuôi thôi mà, sao lại dám ức hϊếp con chứ!!”
“Cái gì? Là Mộc Như Phương đó?” Bà Hạ đương nhiên cũng nghe thấy tin tức nhà họ Trọng nhận một đứa con gái nuôi: “Được rồi Thư Dao, con đừng khóc nữa, không sao cả!! Cô ta lại dám đánh con, lá gan cũng lớn lắm!”
“Mẹ, con thích Đào Gia Thiên, mẹ, bà Đào rất hài lòng với con… con muốn…”
Bà Hạ đương nhiên biết suy nghĩ của con gái mình, bà ta thở dài: “Thư Dao à.”
“Mẹ!! Con muốn gả cho anh ấy!!”
Bà Hạ làm sao có thể không biết được, Đào Gia Thiên tuy tài giỏi nhưng lại rất nguy hiểm, hơn nữa… Đào Gia Thiên căn bản không thích Thư Dao, bà Đào thích thì có tác dụng gì, nếu như người đàn ông kia không thích con gái bà ta thì cho dù nghĩ trăm phương ngàn kế để gả cho cậu ta cũng vô dụng mà thôi.
Một người đàn ông không yêu bạn, hà tất gì phải cưỡng cầu.
Bà Hạ thở dài: “Thư Dao, cả Hải Châu này, đàn ông giàu có theo đuổi con không ít, hà tất gì phải cầu xin cậu ta.”
“Mẹ, con chỉ muốn anh ấy!! Mẹ đi tìm ông nội, cầu xin ông nội, con muốn gả cho Đào Gia Thiên!!”
Bà Hạ lắc đầu.
Người đàn ông tên Đào Gia Thiên này, đâu phải là người để cho người ta xúi giục, đâu phải là người có thể kết hôn theo yêu cầu của gia đình.