“Chỉ một mình cô?” Người đàn ông nhẹ nhàng nhắc lại câu nói đó, trên khuôn mặt của Đào Gia Thiên rõ ràng lộ ra sự mỉa mai, trong bóng tối, dưới ngọn đèn pha lê, càng trở nên đẹp trai hơn, mang theo tà khí giống như ác quỷ, ngón tay ấm áp của anh ta nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô: “Cô cho rằng, tôi sẽ không tìm ra con bé.”
Mộc Như Phương ho vài tiếng, nhìn vào khuôn mặt của Đào Gia Thiên, có chút đau khổ: “Anh đã ghét tôi, tất cả đều có thể nhằm vào tôi, không liên quan gì đến con gái tôi.”
“Cô đảm đương nổi?” Đào Gia Thiên cười một tiếng, khuôn mặt trắng nõn mang theo sự tàn nhẫn, lại đẹp trai và khát máu: “Tôi tốn 340 tỷ để mua cô, chỉ thấy một ít công dụng sao, vậy người đàn ông tối hôm đó thế nào? Hay là, tôi lại sắp xếp cho cô?”
Giọng nói của anh ta trầm xuống, áp vào tai cô.
Mộc Như Phương run rẩy.
Trong đồng tử lộ ra nỗi kinh hoàng, hóa ra thật sự là anh ta….
Thật sự là anh ta sắp xếp, là anh ta sắp xếp người lạ xâm chiếm cô.
“Đào Gia Thiên….” Giọng nói của cô rời rạc, hét tên của anh ta.
Sao anh ta có thể đối xử với cô như vậy.
Nhìn dáng vẻ đau khổ của Mộc Như Phương, khóe môi người đàn ông lộ ra một nụ cười, nhưng sau khi Đào Gia Thiên đi ra khỏi phòng bao, anh ta phát hiện bản thân không hề vui vẻ.
Anh ta đưa tay đặt lên ngực.
Một giọng nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Làm sao, anh vẫn muốn khống chế tôi? Anh thích cô ấy, tôi không thích, anh có ký ức, tôi chỉ có sự hận thù, nếu như anh thích cô ấy, vậy anh sẽ khiến tôi nhớ về những điều đó, đã làm không tới, chính là đừng khống chế tôi.”
Đây là bản năng sâu trong lòng anh.
Thực tế, mỗi lần Mộc Như Phương khóc, sâu trong lòng Đào Gia Thiên đều có một phản ứng bản năng, anh ta sẽ đau lòng, anh ta sẽ khó chịu, anh ta sẽ ra sức nhớ lại mọi thứ ban đầu, ở trong lòng anh sự tồn tại của người phụ nữ này đến cùng là như thế nào, tại sao cho dù là dáng vẻ này, ngay cả trong ký ức anh ta cũng không có, còn có thể kiểm soát trái tim anh.
Bên kia, vệ sĩ nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của anh ta có chút dáng vẻ khó chịu, muốn đến đỡ anh ta, người đàn ông lạnh lùng gạt bỏ: “Cút đi!”
Sau khi Đào Gia Thiên rời khỏi phòng bao.
Lục Diên Phong đến.
Anh ta nhìn Mộc Như Phương: “Cô Mộc.”
Mộc Như Phương mở mắt ra.
Sau khi nhìn thấy Lục Diên Phong, mỉm cười một cách cứng nhắc và yếu ớt.
“Cô Mộc, cô không nên làm như vậy.” Lục Diên Phong lên tiếng: “Cô đã làm sai rồi.”
Mộc Như Phương ngây người, cô đã sai sao?
Nhưng nếu như lúc đó cô không lựa chọn rời đi, cô với Nặc Nặc đều không thể trốn thoát, không có hi vong trốn thoát, cô có thể chết, nhưng Nặc Nặc vẫn còn nhỏ.
“Cô Mộc, khi đám cháy bùng phát, anh ấy đã xông vào, lúc đó ngọn lửa quá lớn, vệ sĩ không dám tùy tiện xông lên lầu, nhưng cậu chủ đã xông vào, anh ấy hét tên của cô, trong thời khắc sống chết đó, cậu chủ mới biết, sâu trong lòng anh ấy vẫn có cô, anh ấy đã bị ngất trong đám cháy, chúng tôi đã đưa anh ấy ra ngoài, nhưng trong trận hỏa hoạn này, lại không có bong dáng của cô Mộc.”
Mộc Như Phương há miệng.
Cô nhìn Lục Diên Phong, dường như không có cách nào tin tưởng được.
Sao có thể.
Đào Gia Thiên sao có thể xông vào trong đám cháy để cứu cô chứ.
Sâu trong lòng cô ra sức phủ định, không thể.
Anh ta hận cô như vậy, sao có thể xông vào trong đám cháy để cứu cô.
“Diên Phong, anh đang lừa tôi.”
“Cô Mộc, thật ra, cậu chủ đã chuẩn bị làm phẫu thuật cho cô Nặc Nặc, khoảng thời gian này, yêu cầu tôi hãy bí mật chú ý đến tình trạng cơ thể cô Nặc Nặc, chúng tôi đã liên hệ với đội ngũ y tế giỏi nhất về tim mạch. Bởi vì sau khi cậu chủ bị mất trí nhớ sự hận thù đã được ăn sâu bén rễ, nên ngay cả anh ấy làm phẫu thuật cho cô Nặc Nặc, anh ấy cũng không thể trực tiếp nói với cô.”
Mộc Như Phương đột nhiên nhớ lại. Khi ở trên máy bay Nặc Nặc đã nói.
Con bé nhớ chú Đào.
Bởi vì mặc dù chú có chút hung dữ, nhưng đối xử với con bé rất tốt.