Sau đó, cô bị bà Đào tống vào tù giam, Đào Gia Thiên đối xử tốt với cô, không có nghĩa là nhà họ Đào sẽ buông tha cho cô, ở trong tù, cô chịu đựng hết mọi sự dằn vặt, Mộc Như Phương nghe nói, Đào Gia Thiên đã tỉnh lại rồi.
Sau đó hết thảy mọi chuyện đều đã thay đổi.
Sáng tinh mơ, Mộc Như Phương ngủ dậy, Nặc Nặc còn say giấc nồng, cô ôm chặt lấy con gái, Nặc Nặc mở to mắt, dụi mắt như chú mèo con: "Mẹ ơi."
"Ừm, con ngủ một lúc nữa đi." Mộc Như Phương dịu dàng vuốt ve mái tóc cô con gái.
Điều làm Mộc Như Phương vui vẻ trong mấy ngày nay là Đào Gia Thiên có việc bận phải sang Pháp một chuyến.
Trong công ty, cô không cần cố ý trổn tránh mọi lúc mọi nơi nữa, thậm chí cả buổi chiều cô cũng từ chối chị Từ, không muốn đến dọn dẹp phòng làm việc của Đào Gia Thiên nữa.
Nếu Kha Na thích thì không bằng cứ để cô ta làm đi.
Cô chỉ muốn được yên ổn làm việc ở đây mà thôi.
Không muốn bị Đào Gia Thiên nhận ra.
Thứ hai được trả lương, việc đầu tiên Mộc Như Phương làm là đi đóng tiền cho chủ nhà, sau đó mua cho Nặc Nặc bộ đồ mới, con nít lớn rất mau, cái váy mua lúc trước đã sắp mặc không vừa rồi, cô ghé siêu thị một chuyến mua ít rau và sữa bột, lúc đi ngang quầy dầu gội và các sản phẩm dưỡng tóc dưỡng da, nhân viên bước đến giới thiệu cho cô các loại dầu gội và sản phẩn dưỡng da, cô do dự một lúc, nhưng vẫn không mua gì.
Về đến nhà rồi Mộc Như Phương mới thấy Nặc Nặc bỏ cái quần tây của Đào Gia Thiên vào trong nước, đổ bột giặt vào, đang ngồi vò.
Cô vội vàng chạy qua: "Nặc Nặc."
Tay cô bé dính đầy xà bông, nước tràn lênh láng trên đất, con nít sức yếu, không kéo nối cái bồn.
Mộc Như Phương cuống quýt rửa sạch sẽ cho con: "Nặc Nặc, con đang làm gì đấy? Mẹ đã dặn con phải ngoan ngoãn ở nhà đợi kia mà?"
Nặc Nặc chớp chớp cặp mắt to tròn, nghiêm túc nói: "Mẹ ơi, Nặc Nặc làm dơ quần của chú, để Nặc Nặc giặt cho ạ."
Mộc Như Phương chợt thấy mềm lòng, con nít không biết gì, chỉ muốn giúp cô mà thôi, sao có có thể trách móc Nặc Nặc được kia chứ. Cô lấy cái khăn mềm lau sạch tay con gái, nhìn đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Nặc Nặc, giọng nói trở nên dịu dàng: "Nặc Nặc, để mẹ giặt là được rồi."
Quần của Đào Gia Thiên không được để dính nước, chất liệu này phải giữ cẩn thận, dính nước là xong, sau khi kêu Nặc Nặc lên nhà trước xem phim hoạt hình, Mộc Như Phương đau đầu nhìn cái quần nằm trong chậu, cô vắt khô nước, không mặc được nữa rồi.
Thật ra, cho dù Nặc Nặc không ngâm quần trong nước thì cô cũng không có cách nào tẩy sạch vết mực được, mấy tiệm giặt là bên ngoài vừa nhìn thấy nhãn hiệu là đã từ chối, sợ làm hư.
Đào Gia Thiên, anh ta rắp tâm làm vậy.
Cuối tuần nghỉ ngơi được một ngày rưỡi.
Mộc Như Phương tìm việc làm khắp nơi, cô rải một lần hơn mười CV, bất kể là công việc gì, có một công ty cần người trông kho nên gọi điện cho cô, nhưng tiền lương ở đây thấp hơn bên Đông Hoàng gấp đôi, buổi tốt còn phải tăng ca.
Mỗi ngày đều trôi qua như thường.
Mộc Như Phương chỉ có thể trông chờ Đào Gia Thiên sớm ngày về Đào thị, có như vậy cô mới thở phào nhe nhõm được.
Thứ năm, Đào Gia Thiên đi công tác nước ngoài về.
Mộc Như Phương chậm rãi hít một hơi sâu, buổi chiều lúc đang tính đi đến phòng làm việc tìm anh, nếu trốn không được thì không bằng đi đối mặt vậy.
Sau khi tạm thời làm xong việc, Mộc Như Phương đến trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc bèn thìn thấy trợ lý đứng ngoài cửa, hiệu quả cách âm phòng tổng giám đốc rất tốt, nhưng cánh cửa mở đang mở he hé, bởi vậy nghe thấy rất rõ ràng tiếng động bên trong,
"Ai cho cô đυ.ng vào đồ của tôi!"
Giọng nói trầm thấp mang chút tức giận của Đào Gia Thiên truyền ra.
Mộc Như Phương cứ nghĩ anh đang quở trách ai, sau đó lại nghe thấy tiếng nói run rẩy của Kha Na: "Giám đốc Đào...Tôi...Tôi chỉ dọn dẹp thôi ạ."
"Cô là cái thá gì, cút, cút ra ngoài."
Kha Na vừa run lẩy bẩy vừa khóc nức nở, cuống quýt đẩy cửa bỏ đi, vừa khéo nhìn thấy Mộc Như Phương đứng bên ngoài, cô ta cắn răng, oán giận trừng mắt nhìn cô.
Trợ lý bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Bầu không khí lạnh căm căm.
Trợ lý cúi đầu, cung kính nói: "Giám đốc Đào, tại tôi không sắp xếp chu toàn ạ." Vị Phật Tổ này đột nhiên ghé đến Đông Hoàng, chỉ có điều người sống trong thế giới kinh tế tài chính, quả nhiên lạnh lùng thất thường y chang lời đồn đại.
Đào Gia Thiên không ngẩng mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt: "Sau này phòng tôi để Lý Uyển đến quét dọn."
Trợ lý ngẩn người.
Nhưng anh lập tức trả lời ngay: "Dạ." Anh sực nhớ ra Lý Uyển còn đang đứng ngoài cửa, bèn nói: "Lý Uyển đang đứng ngoài cửa, giám đốc Đào xem..."
"Kêu cô ta vào đây."
"Dạ."
Trợ lý quay người đi ra ngoài, thầm thấy kinh ngạc, rốt cuộc cô Lý Uyển này có ma lực gì mà người vui buồn thất thường như giám đốc Đào lại tự mình chỉ định cô ta đến quét dọn phòng làm việc chứ.
Trợ lý bước ra khỏi phòng nhìn người phụ nữ đứng bên ngoài, mặc bộ đồ nhân viên vệ sinh xám xịt, đeo khẩu trang cùng cặp mắt kính gọng đen quê mùa, kiểu tóc là kiểu tóc dành cho nhân viên vệ sinh được công ty quy định, chỉ đeo mỗi cái cài trên đầu.
Khúm núm cúi đầu nghe lời.
Nhìn thế nào thì cũng chỉ là người phụ nữ bình thường mà thôi.
Đặc biệt trên mặt còn có vết sẹo xấu xí đó nữa.
Trợ lý ho khan một tiếng: "Giám đốc Đào kêu cô vào kìa, ngoài ra, giám đốc có dặn sau này việc quét dọn phòng làm việc của anh ấy sẽ do cô đảm nhiệm.
Cái gì?
Mộc Như Phương trừng to mắt.
Lúc Mộc Như Phương đẩy cửa bước vào, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông nọ, anh mặc áo sơ xám, quần tây trắng bao bọc quanh đôi chân thon dài, đứng trước giá sách.
Mấy cuốn sách rơi vãi đầy đất.
Cô bình tĩnh lại, cất tiếng bằng giọng nói khàn khàn: "Giám đốc Đào."
Đào Gia Thiên quay người nhìn cô gái khúm núm đứng ngoài cửa, khẩu trang che hết gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ để lộ ra hai con mắt.
Ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn anh.
Anh quay lại ngồi vào ghế xoay, châm điếu thuốc: "Sắp xếp lại giá sách đi." Anh phát hiện ra mình rất vừa lòng với cách xếp sách của cô gái này, anh vốn không thích người khác đυ.ng vô đồ mình, thế mà lại cảm thấy rất thích cách Lý Uyển sắp xếp lại kệ sách cho anh.
Mộc Như Phương "Dạ." một tiếng rồi bước qua nhặt những cuốn sách rơi vãi đầy đất lên, phân loại ra theo cách cô đã làm hồi còn mở nhà sách.
Mấy cuốn này, hiệu sách cũ của cô đều có.
Cô đã đọc rất nhiều quyển, chỉ cần tiệm của mình có cô đều sẽ đọc, cho dù là thể loại gì đi chăng nữa, lúc không có gì làm mang ra gϊếŧ thời gian.
Có vài cuốn phải đặt ở tầng cao nhất, nhớ đến hồi nãy Đào Gia Thiên dễ dàng lấy xuống, cô không cao lắm, 166cm, chân này đạp lên chân kia, kiễng gót xếp lên kệ.
Làn khói thuốc trắng bao phủ hết gương mặt điển trai của người đàn ông nọ, anh hơi híp mắt, lúc khói thuốc tan bèn nhìn thấy vòng eo trắng trẻo mảnh mai của cô, cô rất gầy, dường như chỉ cần một bàn tay là ôm hết rồi vậy.