Cô mỗi ngày đều cùng Cố lão phu nhân đi chùa cầu nguyện, nhưng, tình hình của Cố lão gia vẫn rất tệ.
Cố Nhã Thiển gần như cả ngày cả đêm đều ở trong bệnh viện, bầu không khí rất nặng nề, loại tra tấn này dần dần chiếm đoạt hy vọng trong lòng.
Mỗi ngày Cố lão gia tỉnh lại rất ngắn, đôi khi hôn mê trong cả một ngày, đôi khi tỉnh lại được một tiếng, hoặc…chỉ vài phút ngắn ngủi.
Cố gia ngoài mấy người Cố Giác Cố Cẩn Hiên, Cố Thành Thái, còn có rất nhiều người thân từ vùng ngoại ô của Cố gia đến thăm, đều bị Cố Giác ra lệnh chặn ở bên ngoài.
Không cho phép quá nhiều người làm phiền ông ngoại.
Thứ bảy, Cố lão gia tỉnh lại một lúc, nói với Cô Nhã Thiển muốn gặp Dạ Lê với Tinh Tinh, Cố Nhã Thiển gần như rơi lệ: “Ông ngoại, đợi ông khỏe lại, ngày nào cháu cũng sẽ để Dạ Lê với Tinh Tinh ở bên cạnh ông.”
Cố lão gia biết sức khỏe của mình, đã lớn tuổi, sắp đi đến cuối rồi.
Cố Nhã Thiển đi ra khỏi phòng bệnh, nước mắt trào ra, Tô Ngọc Kỳ ôm lấy cô, gọi điện cho Hoàng Hưng, bảo anh đưa hai đứa bé đến thành phố Vân Châu.
Hôm nay, tinh thần của Cố lão gia rất tốt, buổi sáng ông tỉnh lại trong vài phút, Cố lão phu nhân nói về những chuyện trước kia, Cố lão gia nói với bà: “Lâm Hoa, bà đi gọi tên tiểu tử Tô gia qua đây, tôi có lời muốn nói với cậu ấy.”
Cố lão phu nhân gật đầu, trả lời.
Tô Ngọc Kỳ đi vào, mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh rất nặng, anh nhìn ông vua trong giới kinh doanh năm đó lúc này đang gầy gò và già nua, tĩnh mạch cánh tay ông xù xì giống như vỏ cây, người ông cắm rất nhiều các loại ống dẫn.
“Cố lão tiên sinh, tìm vãn bối đến có chuyện gì?”
“Lẽ nào cậu không muốn biết sự thật năm đó.”
Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ hờ hững: “Sự thật? Dù sự thật có là gì thì ông cũng đã tham gia vào, đúng chứ? Có thể không phải ông phái người ra tay, nhưng chắc chắn có liên quan đến ông?”
Ánh mắt của Cố lão gia có chút tán thưởng, ông nhìn người thanh niên trước mặt: “Thật khó tin, cậu là con trai của một kẻ vũ phu thiếu quyết đoán, cậu thông minh hơn cha cậu rất nhiều.”
“Không dám.” Người đàn ông cau mày, ngay cả khi cha mình không thể chịu nổi, làm sai chuyện gì, nhưng cũng không cho phép ông ta chửi rủa.
“Đến ông, thủ đoạn sau lưng, cũng không chắc quang minh.” Tô Ngọc Kỳ kéo chiếc ghế ngồi xuống: “Ông hận cha tôi, hận cha tôi đã làm nhục con gái ông, nhưng anh trai và mẹ tôi vô tội.”
Ánh mắt anh lạnh lùng: “Có phải bây giờ ông hối hận rồi, hối hận không ra tay tàn nhẫn thêm một chút, thu dọn luôn cả tôi.”
“Đúng vậy, tôi hối hận rôi.” Ánh mắt Cố lão gia cũng lạnh lùng, hờ hững không kém, chàng trai trẻ tuổi trước mặt, lòng dạ sâu xa, ông nghĩ đến Nam Tịch và mẹ cô ấy giống nhau, đều bị người nhà họ Tô lừa dối, sống trong hạnh phúc do chính mình tạo ra.
Ông hối hận, nếu như biết trước đây cô ấy sống nhà họ Tô, nên bảo cô ấy ở lại Mỹ, cả đời không quay lại nữa.
“Cha cậu, ông ta đáng chết.” Nhưng Lâm Ngọc và đứa trẻ thực sự là ngoài ý muốn.
“Ông ấy đáng chết hay không, ông không có quyền nói.” Tô Ngọc Kỳ đứng dậy: “Nhà họ Cố các người dùng thủ đoạn để lấy đi hồi ức của Nhã Thiển, chính là sợ cô ấy nhớ lại, nhớ lại mẹ cô ấy bị người nhà xua đuổi, sợ cô ấy biết được sự thật, bây giờ cô ấy như một tờ giấy trắng, để cho các người tùy ý tô vẽ, cô ấy hông có kí ức trước kia, nên cô ấy không nhớ được mẹ của cô ấy, bọn họ không có tình cảm, sau khi cô ấy và mẹ bị nhà họ Lưu đuổi đi nương tựa vào nhau mà sống, tình cảm sâu đậm, nếu như cô ấy biết điều này, chính là ông, đuổi mẹ cô ấy ra khỏi nhà họ Cố, vì cái danh dự hư vô, mà có thể đuổi đứa con gái duy nhất của mình ra khỏi nhà, cũng chỉ có ông mới có thể làm ra những việc như thế này.”
Trong câu nói của anh giọng mỉa mai đầy sự sắc sảo: “Tôi vẫn muốn hỏi ông một câu, hối hận không?”
Trên mặt Cố lão gia liền thay đổi, vẻ mặt của ông cứng đờ trong chốc lát: “Cậu đã biết, chỉ là mối hận thù của chúng ta, không liên quan đến Nhã Thiển, cậu đã kết hôn với Nhã Thiển thì hãy đối xử tốt với con bé.”
Tô Ngọc Kỳ cười giễu cợt: “Cô ấy là vợ của tôi, không đến lượt ông dạy.”
Bên ngoài phòng bệnh, nhiệt độ vừa phải, mặt trời đang chiếu sáng, nhưng bên trong phòng bệnh không khí căng thẳng, gươm súng sẵn sàng.
Sau khi Tô Ngọc Kỳ rời đi, Cố lão gia nằm trên giường bệnh, vẻ mặt mệt mỏi, hối hận sao?
Ông ta đương nhiên hối hận….
Đến tận khi ông ta dần dần già đi, ông ta mới hiểu, cái gì mà trăm năm thế gia, cái gì mà danh dự đều không quan trọng, con gái ông, đã ra đi rồi.
Đứa con gái duy nhất của ông và Lâm Hoa.
Từ khi con gái còn nhỏ đến khi trưởng thành, chính là bị ông đuổi ra khỏi nhà họ Cố.
Cố lão gia nhớ lại những chuyện trước kia, dường như đang trở về quá khứ, lúc này mạch suy nghĩ của ông thật sự rất rõ ràng, nhà họ Tô gây thù chuốc oán rất nhiều, đặc biệt là Tô Hướng Nam, trên phương diện tình cảm là một người do dự thiếu quyết đoán, trên thương trường thủ đoạn quả thật có tiếng là độc ác mãnh liệt, thu mua mấy công ty, dồn đối phương vào mức đường cùng.
Hai nhà Cố Tô trở mặt, sớm đã được đồn đại khắp nơi.
Có một câu nói, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Lúc đó, một công ty cũng chính là công ty cỡ vừa bị nhà họ Tô thu mua, tổng giám đốc của công ty tìm đến nhà họ Cố, lên kế hoạch cho những sự việc tiếp theo.
Cố lão gia đối với nhà họ Tô, chính là hận đến tận xương tủy, bởi vì Tô Hướng Nam, ông ta đánh mất đi đứa con gái yêu dấu của ông, một gia đình lớn, đặc biệt là những gia đình như nhà họ Cố, chỉ cần một sự việc nhỏ ảnh hưởng đến danh dự nhà họ Cố, đều sẽ khiến cổ phiếu của công ty bị biến động.
Lúc đó cũng là thời kỳ khủng hoảng của nhà họ Cố.
Nhưng ông chỉ nhằm vào Tô Hướng Nam, đối với những người vô tội, ông ta không thèm ra tay, Lâm Uyển kia cũng như con gái của ông, bị tên súc sinh Tô Hướng Nam kia lừa dối.
Nhưng sự việc không nằm trong tầm kiểm soát của ông.
Tai nạn ô tô thương vong, trong một đêm.
Ông ta không thèm sử dụng thủ đoạn dơ bẩn này, nhưng cũng không ngăn chặn được Trương Khai Nguyên, bởi vì thái độ ngầm thừa nhận qua thị giác của thượng đế.
Tai nạn ô tô khiến ba người chết và một người bị thương, Trương Khai Nguyên trốn đến Pháp, sau này đã bị chết, rất rõ ràng, bị nhà họ Tô tìm được.
Cố lão gia bắt đầu rơi vào tình trạng hôn mê kéo dài. Cơ thể không còn khả năng chủ động, mỗi ngày đều phải dựa vào máy thở để duy trì.
Mà sau ba ngày, Cố Nhã Thiển đang dẫn theo hai đứa bé chuẩn bị bữa sáng ở Tĩnh Uyển, chuẩn bị đưa vào bệnh viện, liền nhận được điện thoại của Tống Hương: “Nhã Thiển, em mau qua đây, nhanh một chút!”
Giọng nói dồn dập khiến Cố Nhã Thiển không dám tiếp tục suy nghĩ.
Bên ngoài phòng bệnh, cả người Cố Nhã Thiển vẫn còn mơ hồ, Cố lão phu nhân đã bị ngất, thật tế, cô đã chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất, chỉ là không ngờ, nó lại đến nhanh như vậy.
Rõ ràng bác sĩ đã nói, dựa vào máy thở, ông ngoại vẫn có thể duy trì một khoảng thời gian….
“Xin kiềm chế đau thương.” Bác sĩ thở dài.
Cố Nhã Thiển nhìn trước mắt, những người đang đi đến, bên tai toàn là tiếng khóc, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, cô nhắm mắt lại, có người đỡ được cô, bên tai là giọng nói trầm thấp: “Nhã Thiển, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”
Cô rất mệt, cô sợ.
Hai tiếng sau cô mới tỉnh lại.
Ở bên trong bệnh viện.
Tống Hương ngồi bên cạnh cô, đôi mắt đỏ hoe, thấy cô tỉnh lại, liền nhanh chóng đỡ cô dậy: “Em chậm một chút, bác sĩ nói, em mang thai rồi.”
Mang thai?
Cố Nhã Thiển nhắm mắt lại, đặt tay lên bụng, Tống Hương lấy ra một lá thư, đưa cho cô: “Đây là ông nội để lại, nói đưa cho em.”
Cố Nhã Thiển nhanh chóng mở bì thư ra, bên trong chỉ có vài chữ, nước mắt cô trong phút chốc rơi xuống, vì sao, vì sao ông ngoại ra đi đột ngột như vậy, cô vẫn chưa được nhìn mặt ông lần cuối.
“Nhã Thiển, em đừng quá kích động.” đôi mắt Tống Hương mờ đi, nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi cô, ôm lấy Cố Nhã Thiển, vỗ nhẹ lưng cô.
Qua một lúc.
Cố Nhã Thiển giữ chặt phong bì trong tay, bình tĩnh lại, tại sao ông ngoại lại ra đi đột ngột như vậy, mặc dù trước đó ông ngoại đã bất tỉnh, nhưng dựa vào máy thở và công nghệ y tế ở đây, bắc sĩ nói có thể duy trì được ít nhất trong vòng hai tháng.
Đây chỉ mới qua vài ngày.
“Tống Hương, nguyên nhân cái chết của ông ngoại là gì?” cô nắm chặt tay Tống Hương.
Lông mi của Tống Hương run lên, rất rõ ràng cũng nghĩ đến: “Bị gϊếŧ chết.”
Có người, có người đã động chân động tay với máy thở của ông nội….