Kỷ Liên Liên nghe xong thì sợ hãi: "Em là nói, lần trước ở Thành phố Lệ Châu, sau khi em kêu chị hạ dược Tô Ngọc Kỳ, Tô Ngọc Kỳ và Lưu Thanh Vũ.."
Nghĩ đến đây, Tống Ánh San cắn răng: "Đều do người phụ nữ kia phá hủy kế hoạch của em, nhưng mà thuốc này quá mạnh, Tô Ngọc Kỳ cũng không nhớ rõ đó là Lưu Thanh Vũ."
"Chẳng lẽ Lưu Thanh Vũ không nói với Tô Ngọc Kỳ sao? Lỡ như người phụ nữ kia nói cho Ngài Tô thì phải làm sao đây, chị đã kêu em đừng mạo hiểm rồi mà em còn không chịu nghe, nếu Ngài Tô điều tra ra là em hạ thuốc hắn, em phải làm sao bây giờ!"
Tống Ánh San nắm chặt lòng bàn tay: "Lưu Thanh Vũ sẽ không nói đâu, lúc đó cô ta vội vội vàng vàng xuống xe, chị đoán xem, vì sao cô ta lại xuất hiện ở Thành phố Lệ Châu?"
Kỷ Liên Liên: "Ý của em là..."
Đáy mắt Tống Ánh San chợt lóe lên ánh sáng rồi biến mất, khóe môi chứa ý cười: "Lưu Thanh Vũ rõ ràng ở Thành phố Hải Châu, lại đột nhiên xuất hiện ở Thành phố Lệ Châu, còn đúng lúc xuất hiện trước mặt Tô Ngọc Kỳ, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được, Ly Ly, chị đi thăm dò chuyện này cho tôi."
Cố Uyên mở điện thoại ra xem FB một chút, bình thường cô có thói quen xem FB, mở lên lập tức nhìn thấy hotsearch đứng đầu.
# Tống Ánh San bị thương #
# Tiêu Tuyết giải thích #
Cố Uyên nhấn mở, những tài khoản Vip vài triệu fan đều cùng chia sẻ một video, hình ảnh hơi mờ, chỉ có hai mươi mấy giây, buổi tối quay phim, Tống Ánh San bị kiếm trong tay Tiêu Tuyết đâm bị thương bả vai.
Mấy chục nghìn bình luận phía dưới đều kêu Tiêu Tuyết giải thích.
Chủ đề # Tiêu Tuyết cút khỏi giới giải trí # nằm ngay đầu trang.
Tối hôm qua, Tô Ngọc Kỳ nhận một cuộc điện thoại rồi lập tức rời đi, có lẽ bởi vì Tống Ánh San bị thương đúng không...
Cố Uyên không có đặc biệt chú ý tới mấy tin tức lá cải này cho lắm, nhìn vài lần thì tắt đi, nhưng mà cô cảm thấy cái tên Tiêu Tuyết này có chút nhìn quen mắt.
Hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Vừa lúc đó, trong nhóm Messenger gửi đến một tin nhắn.
Cố Uyên mở Mesenger ra nhìn thoáng qua, là nhóm lần trước Sở Vận kéo cô vào lúc dự tiệc, nhóm Mesenger họp mặt bạn học cấp hai, Cố Uyên không đi.
Cô cũng không phải Lưu Thanh Vũ, đương nhiên không thể đi.
Hơn nữa, cô vẫn luôn không thích hoạt động họp mặt kiểu này.
"Các cậu có thấy hotsearch trên FB không? Sao Tiêu Tuyết có thể làm như vậy chứ!"
"Đúng rồi, nghĩ mình nổi tiếng rồi bèn bắt đầu ức hϊếp người trong đoàn làm phim, sợ đối phương đoạt đi nổi trội của mình."
"Được rồi đừng nói nữa, đều là bạn học, Tiêu Tuyết cũng ở trong nhóm, nếu như cô ấy nhìn thấy, sẽ xấu hổ lắm."
"Có gì mà xấu hổ chứ, thật nghĩ mình là ngôi sao lớn, dám làm mà không cho người ta nói sao?"
Mấy người nhiều chuyện kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong nhóm đều là học sinh nữ, đối với loại chuyện này, đa số người trong nhóm đều kiêng dè không muốn nhắc tới, nhưng mấy cô gái này lại không chịu buông tha.
"Có gì mà xấu hổ đâu, dám làm thì cần gì sợ bị người ta nói!"
Cố Uyên bấm vào nhóm Mesenger xem một chút, phát hiện Tiêu Tuyết cũng ở trong nhóm.
Cố Uyên không phải Lưu Thanh Vũ, đương nhiên là không biết Tiêu Tuyết, nhưng mà Cố Uyên cũng đã biết Tiêu Tuyết là diễn viên chính trong phim điện ảnh, thật không ngờ, Tiêu Tuyết và Lưu Thanh Vũ lại là bạn học cấp hai.