Người giúp việc nói đã chuẩn bị xong phòng ngủ mới cho Dương Yến.
Nhưng Hứa Cung Diễn lại nói không cần, tự mình kiểm tra đồ đạc của Dương Yến, sau đó dẫn cô đến phòng ngủ của mình.
“Không cần.” Dương Yến từ chối, sắc mặt có vẻ không tự nhiên: “Phòng mới cũng không xa phòng của anh, anh vẫn có thể nhìn thấy tôi, đừng căng thẳng như vậy.”
Nhưng Hứa Cung Diễn lại không không quan tâm đến sự phản kháng của cô, anh ta kiên định nắm tay cô, dẫn đến phòng ngủ của mình.
Sau khi đóng cửa phòng, anh ta mới nói: “An An, bây giờ em không phải chỉ có một mình, còn đang mang thai, là ba sinh mệnh đó. Anh đã nói sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con em, anh nói được, nhất định làm được.”
“Em không cần lo lắng, phòng của anh rất lớn, phòng thay đồ có thể kê thêm một chiếc giường đơn giản, về sau, anh sẽ cố gắng tối muộn mới trở về, sẽ không quấy rầy em và cục cưng.”
Anh ta nói xong, đi đến phòng thay đồ kê giường ra, sau đó, lấy ga trải giường và gối từ trong tủ quần áo ra.
Nhìn thấy người đàn ông này kiến trì như vậy, sự lúng túng trong lòng Dương Yến bỗng chốc tiêu tan, bởi vì sự chăm sóc của anh ta, thật sự rất ấm áp.
Sau khi tắm rửa xong, Dương Yến cũng không có ý định đi ngủ, tiếp tục nghiên cứu danh sách thông tin về những chính khách.
Khi đầu ngón tay trượt đến tên của Yến Cảnh Niên, con mắt cô khẽ động.
Sau khi thấy Hứa Cung Diễn đi vào nhà tắm, cô mới tra thử số điện thoại của Yên Cảnh Yên, rồi gọi điện thoại cho anh ta.
Nín thở đợi anh ta nhấc máy.
Qua mấy giây, Dương Yến nghe thấy tiếng “alo” truyền đến từ phía đầu dây bên kia.
Cô nói: “Cảnh Niên, tôi là Dương Yến.”
“Cô Dương.” Giọng nói của Yến Cảnh Niên ấm áp, ôn hòa: “Lâu rồi không gặp, gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì sao?”
“Anh nhận được thư mời của “The king’s Party” chưa?
Yến Cảnh Niên cười một tiếng: “Nhận được rồi, nhưng cô Dương hỏi chuyện này làm gì, cô cũng sẽ đi sao?”
Dương Yến mấp máy môi, nói hết mọi chuyện: “Ba của Hứa Cung Diễn đưa cho anh ấy một bản danh sách, chỉ cần người trong danh sách này ký tên lên văn kiện, anh ấy có thể đủ tư cách để kế vị Khắc Tư Lợi Nhĩ.”
“Để tôi đoán xem, chẳng lẽ tên của tôi cũng nằm trong bản danh sách đó.”
“Ừm.”
Yến Cảnh Niên nhàn nhạt nói: “Cô Dương, tôi biết cô là người thông minh, cùng Hứa Cung Diễn trở về nước Y, còn giúp đỡ anh ta như vậy, chẳng qua là muốn báo thù cho Song Kỳ. Nhưng ngay từ khi bắt đầu cô đã sai rồi, nếu cô đã sớm muốn nói rõ mọi chuyện với anh hai tôi, quan tâm anh ấy nhiều như vậy, thì làm sao có thể xảy ra chuyện ngày hôm nay?”
“Xin lỗi.” Dương Yến đã làm ra rất nhiều chuyện điên rồ, nhưng lời nói ra chỉ là hai chữ này.
Cô xoa nhẹ bụng, thấp giọng hỏi anh ta: “Anh ấy… Sao rồi?”
“Hai người chia tay rồi, anh hai tôi ổn hay không, có liên quan đến cô Dương sao?” Yến Cảnh Niên nói: “Tôi nhận được thư mời, nhưng công việc bận rộn, chỉ sợ đến lúc đó không có cách nào tham gia được.”
Khi Dương Yến gọi điện thoại, đã có thể dự đoán trước được câu trả lời của anh ta, nhưng hôm nay, khi nghe được, trong lòng cô vẫn không tránh khỏi thất vọng.
Chỉ thiếu một chữ ký, Hứa Cung Diễn đã không còn cơ hội nắm lấy quyền kế vị một lần nữa.
“Cảnh Niên, thật sự xin lỗi vì đã phá hủy phòng thí nghiệm của anh.” Dương Yến nói: “Anh muốn bao nhiêu, tôi cũng đền cho anh.”
“Cô không cần xin lỗi, người cần đền không phải là cô mà là Kỷ Gia Trí.” Yến Cảnh Niên dường như có chuyện gấp cần phải đi: “Cô Dương còn chuyện gì nữa không? Nếu không, thì tôi cúp máy đây.”
Dương Yến lưỡng lự một chút, nói: “Hứa Cung Diễn cầm Ixora, nhưng… Hết rồi. Cảnh Niên, tôi biết anh rất lợi hại, cầu xin anh, cho dù anh coi Hứa Cung Diễn là vật thí nghiệp cũng được, cầu xin anh cứu anh ấy, cho dù anh nghiên cứu bất cứ thứ gì, cần bao nhiều tiền, tôi cũng sẽ tặng miễn phí cho anh.”
Cổ họng Yến Cảnh Niên có chút lạnh buốt: “Xem ra, cô Dương đối với bạn trai trước, thật sự vẫn rất sâu đậm.”
“…Là tôi nợ anh ấy.”
“Thật sự xin lỗi, tôi không giúp nổi việc này, cô Dương tìm người khác đi.” Yến Cảnh Niên nói xong những lời này, liền cúp điện thoại.
Dương Yến nhìn điện thoại, ánh mắt ảm đạm.
Hứa Cung Diễn tắm xong, đi ra khỏi nhà tắm, thấy Dương Yến dựa vào cửa sổ, đi qua đó hỏi: “An An, sao thế?”
“Không, không sao.” Dương Yến cất điện thoại, xoay người đối mặt với anh ta, tâm trạng khôi phục lại trang thái bình thường: “Lần trước, nghe mọi người nhắc đến Cao Mỹ Hy, hiện tại cô ấy còn làm việc ở công ty của Kỷ Gia Trí không?”
Nghe vậy, trong mắt Hứa Cung Diễn trượt qua một tí độc ác: “Lần đó em đến hội sở tìm Phương Tinh Nghị, là một tay Kỷ Gia Trí sắp đặt, video… anh nhìn thấy rồi, cho nên anh ăn miếng trả miếng, dùng phương thức giống như vậy báo thù Miya Maiko, về sau, bởi vì sức khỏe không tốt, cô ta được Chiến Thương đón đi, anh cũng không gặp lại cô ta nữa.”
“A?” Dương Yến nhất thời ngây người, nhớ lại chuyện khi đó, lại nhìn sang Hứa Cung Diễn, sắc mặt vừa ngượng ngùng vừa đỏ, hận không thể xé xác Kỷ Gia Trí ra thành trăm mảnh.
Cô cắn chặt răng nói: “Tên đó thật sự là tên biếи ŧɦái không hơn không kém mà.”
“Anh ta chính là cố ý, muốn dùng video để kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh.” Hứa Cung Diễn nói, mà khi đó anh ta quả thật đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dẫn đến virus trong cơ thể khuếch tán cực nhanh, uống thuốc cũng không có tác dụng.
“An An, em đừng lộ diện với bộ dạng này.” Hứa Cung Diễn dựa sát vào cô: “Anh không phải là người bảo thủ như vậy, sẽ không để ý em từng có quan hệ với người đàn ông khác, hai người từng yêu nhau như thế nào. Anh yêu em, mọi thứ em từng trải qua anh đều có thể chấp nhận, thứ duy nhất mà anh quan tâm, chính là em có yêu anh không.”
Anh ta dựa càng ngày càng gần, cả người Dương Yến không được tự nhiên, lặng lẽ lùi về phía sau.
Cô mấp máy môi nói: “Đừng, đừng nói cái này nữa, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Mười vấn đề cũng được.”
“Vấn đề này rất quan trọng.” Dương Yến biết sự thật, khi nhìn anh ta, trong đáy mát thấp thoáng tia phức tạp: “Mấy năm nay, anh giữ Cao Mỹ Hy bên cạnh, diễn kịch cùng cô ấy, vậy anh… Đã từng ngủ với cô ấy chưa?”1
Hứa Cung Diễn sững sờ, đáy mắt hiện lên ý cười: “Vì sao lại hỏi vấn đề này, em để ý chuyện này sao?”
Dương Yến mở to mắt: “Không phải ngủ rồi đấy chứ?”
“Không có, anh không có hứng thú với cô ta.” Thân hình cao lớn của Hứa Cung Diễn áp sát cô, hô hấp nhẹ nhàng, rơi lên gương mặt cô: “Cả đời này, anh chỉ nhớ nhung duy nhất một người.”
“Vậy thì tốt.”
Dương Yến thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa cho rằng xảy ra chuyện lớn rồi.
Cô hoàn hồn, nhìn thấy Hứa Cung Diễn lại tiến sát đến mình, gần trong gang tấc, vội vàng lấy ngón tay che miệng anh ta lại: “Hứa Cung Diễn, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”
Hứa Cung Diễn: “…”
Sau khi ngồi xuống sofa, Dương Yến loay hoay với hai chiếc điện thoại di động, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hứa Cung Diễn: “Chuyện này tôi vốn dĩ không có ý định nói với anh, có điều Kỷ Gia Trí cũng biết, đến một lúc nào đó, sợ anh ta sẽ lấy chuyện này ra để đánh sụp anh, cho nên tôi muốn nói trực tiếp trước mặt anh, để anh không bị anh ta không chế cảm xúc.”
Thấy sắc mặt của cô nghiêm túc như vậy, Hứa Cung Diễn cũng thu lại nụ cười: “Liên quan đến anh sao?”
Dương Yến gật đầu: “Liên quan đến thân thế của anh.”
“Anh biết, hiện tại mẹ anh đã gả cho Miya Khang Bình, con gái của bà ấy, Miya Maiko cũng là chị gái anh.”
Giọng điệu của Hứa Cung Diễn không hề có chút do dự nào: “Anh và chị ta có chút huyết thống, nhưng chị ta là người của Kỷ Gia Trí, một lòng luôn hướng về anh ta, nếu như chị ta dám xuất hiện cản trở anh, anh nhất định sẽ không khách khí.”
“Không phải chuyện này.”
Hứa Cung Diễn nhíu mày: “Nếu không phải chuyện này, vậy còn chuyện gì mà anh không biết?”
Ánh mắt nghi hoặc của anh ta khiến Dương Yến không đành lòng.
Nhưng vì không muốn để Kỷ Gia Trí lợi dụng, điều khiển cảm xúc của Hứa Cung Diễn, cô nhắm mắt lại, sau đó đưa điện thoại cho anh ta: “Anh… còn có một người anh trai.”