Người rất quan trọng?
Nghĩ tới ngữ khí dịu dàng mà cô vừa nói chuyện với người khác, trong lòng Ngự Văn Đình càng khó chịu, anh cứng nhắc mở miệng: “Tống Tịnh Hòa, ngày mười hai tháng sau em kết hôn rồi, chú ý lời nói và cử chỉ của mình.”
“Chú ý cái gì?” Tống Tịnh Hòa lườm anh một cái.
Khuôn mặt cương nghị cùng với ngữ khí cứng nhắc đó, cô vừa nhìn liền biết là chuyện gì liền mím môi cười.
Người đàn ông này, vậy mà ghen tị với chính con trai của mình?
Lúc trước ở trong phòng tiệc, do người quá nhiều, cô mới không dám lại gần, cũng không dám nói cái gì, nhưng giờ trong xe chỉ có hai người bọn họ.
“Ngự Văn Đình, anh hiểu lầm rồi, kỳ thực—“ Tống Tịnh Hòa nhếch đôi môi đỏ, vừa định nói, từ trên người Ngự Văn Đình lại truyền tới tiếng chuông điện thoại cắt đứt lời cô.
Loại xe này khó điều khiển thăng bằng, Ngự Văn Đình chỉ có thế đặt điện thoại trên xe và bật bộ khuếch đại âm thanh.
“Anh Văn Đình, anh ở đâu?”
Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia liền truyền tới một giọng nữ mềm mại, giọng nói ngọt ngào, lại rất dịu dàng.
Tống Tịnh Hòa giống như bị giội một chậu nước lạnh, toàn thân lạnh lẽo.
Cách gọi này thực thân thiết.
Ngự Văn Đình không chú ý tới sự biến hóa của Tống Tịnh Hòa, chỉ cảm thấy mất kiên nhẫn với cuộc gọi này, lại do dự cái gì đó nên vẫn cố nhẫn nại: “Tôi đang trên đường về, sao vậy?”
“Anh, anh có thể tới tìm em ở chỗ lần trước chúng ta ăn cơm không?” cô gái nũng nịu với anh, rồi lại tủi thân nói: “Bọn họ đều bắt nạt em...”
“Này này, Sính Đình cậu đừng có nói lung tung, chúng tôi đâu có bắt nạt cậu chứ?”
“Đúng vậy, rõ ràng là cậu thua cược!”
“Mau mau gọi bạn trai cậu tới đây uống rượu!”
Cô gái vừa nói xong, bên kia đã truyền tới bốn năm tiếng nói, mọi người đều cười đùa, cô gái tức giận bảo bọn họ đừng nói linh tinh.
Ngự Văn Đình nói:”Tôi không qua được, gọi điện bảo người khác qua đón cô.”
“Em có thể đợi.” cô gái cẩn thận rè rặt nói, có chút cầu xin: “Anh Văn Đình, anh qua đón em đi, đừng để bọn họ cười em.”
Sau một hồi im lặng, Ngự Văn Đình mới nói: “Từ chỗ tôi qua đó hơi chậm, cô đợi tôi một lát.”
“Được, em đợi anh.”
Ngự Văn Đình nhanh chóng ngắt máy, dư quang liếc nhìn phía bên cạnh.
Tống Tịnh Hòa yên lặng ngồi đó, môi kèm theo nụ cười, tựa như trong lòng không có một chút khó chịu nào.
Thậm chí, Tống Tịnh Hòa còn nói: “Ngự tiên sinh, nếu như anh đang vội đi đón bạn gái, có thể để tôi xuống xe, chỗ này rất dễ bắt xe.”
Người đàn ông vô ý phản bác: “Cô ấy không phải bạn gái tôi.”
“Ồ.” Tống Tịnh Hòa gật gật đầu, đơn giản cười nói: “Rồi sẽ trở thành bạn gái thôi.”
Ngự Văn Đình không chịu được cái ngữ khí này của cô, mày cau lại đến mức có thể kẹp chết ruồi. Anh gọi điện thoại, đợi tới ngã tư tiếp theo liền dừng xe.
Bên đường đã đỗ sẵn một chiếc xe Mercedes đen, cạnh xe một người đàn ông đang đứng nghênh đón.
“Ngự tiên sinh.”
Ngự Văn Đình đợi Tống Tịnh Hòa từ trên xe xuống, dặn dò người đàn ông: “Tiễn Tống tiểu thư về nhà, tôi còn có việc.”
Sau đó lưu loát lên xe, nghênh ngang rời đi.
Người đàn ông nhanh chóng mở cửa xe, ngữ khí kính cẩn: “Tống tiểu thư, mời.”
“Cảm ơn.”
Ngồi trong xe, Tống Tịnh Hòa nhìn chăm chú phương hướng Ngự Văn Đình rời đi, nghĩ tới cuộc gọi vừa nãy và thanh âm của cô gái đó, trong lòng lại khó chịu.
Cô tùy tiện mở miệng hỏi người đàn ông đang lái xe, “Anh làm việc cho Ngự tiên sinh bao lâu rồi?”
“Hai năm.” Người đàn ông nói, “Tôi phụ trách sinh hoạt thường ngày của Ngự tiên sinh, bình thường lúc ngài ấy không lái xe, tôi sẽ phụ trách lái xe đưa đón.”
“Anh cùng anh ấy từ NewYork trở về?”
“Đúng vậy.”
Tống Tịnh Hòa lại hỏi: “Anh làm việc cho anh lấy lâu như vậy, có biết anh ấy từng quen mấy người bạn gái không?”
“Ngự tiên sinh là người cuồng công việc, bên người không có người phụ nữ nào.” Người đàn ông nói đùa, “Vì điều này, tôi luôn tự hỏi liệu Ngự tiên sinh có khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© khác thường không.”
Mấy năm nay đều không có?
Tống Tịnh Hòa cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại nghĩ về cô gái vừa gọi điện thoại, “có lẽ là do anh không biết, lúc nãy còn có một cô gái gọi điện thoại cho anh ấy qua đón.”
Người đàn ông nghĩ một lúc, nói: “Cô nói tới Sính Đình tiểu thư? Cha cô ấy là quan lớn, có quan hệ tốt với cha mẹ Ngự tiên sinh, Ngự tiên sinh cũng có chút chiếu cố Sính Đình tiểu thư.”
“Vậy sao?” Tống Tịnh Hoàng nghĩ tới bốn năm trước, bị mẹ Ngự hẹn ra nói chuyện cùng với màn phỏng vấn đó, đáy mắt lại hiện ra hận ý, “Quả nhiên a, người trong vòng mới có thể chơi cùng.”
Con đường mà cô phải trải qua, sẽ không để con cô trải qua lần nữa!
Một ngày nào đó, cô sẽ để mẹ Ngự tới cầu xin mình, đem những sỉ nhục ngày hôm đó trả lại!
Chiếc xe nhanh chóng tới tiểu khu của Tống Tịnh Hòa.
Bởi vì là tiểu khu cao cấp, xe chưa đăng ký không thể tiến vào, người đàn ông liền để Tống Tịnh Hòa xuống trước cổng. Lúc người đàn ông quay đầu xe định đi, qua kính xe vô tình nhìn thoáng qua Tống Tịnh Hòa, đột nhiên thấy một cậu bé chạy ra.
Cậu bé đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt mũi, nhìn qua cao tầm một mét bốn mấy, cậu đang ngẩng đầu và nói gì đó với Tống Tịnh Hòa, Tống Tịnh Hòa dường như muốn bế cậu lên, lại bế không được nên đành tức giận vò đầu cậu, rồi hai người nắm tay rời đi.
Người đàn ông sợ hãi.
Sau khi xem tin tức trước đó, anh biết Tống tiểu thư cùng Phương tổng ngày mười hai tháng sau sẽ kết hôn, tin này phỏng chừng ngày mai người dân cả nước đều biết.
Nhưng tình huống bây giờ là sao, Tống tiểu thư vậy mà đã có con?
Lúc sau người đàn ông cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, nói không chừng đứa nhỏ đó là con của người thân Tống Tình Hòa. Suy cho cùng một người phụ nữ sắp kết hôn, sao có khả năng phát sinh vụ bê bối này được?
Nghĩ như vậy, người đàn ông liền quăng việc này ra khỏi đầu, lái xe rời đi.
- -
Lúc tỉnh dậy, trái tim Dương Yến vẫn có chút khó chịu.
Hình như cô ngất đi lúc đang nói chuyện cùng Ngự Văn Đình, sao lúc tỉnh lại trong căn hộ?
“Ni Ni, cậu tỉnh rồi?”
Lâm Thanh Dung đẩy cửa bước vào, mặc bộ quần áo sạch sẽ, trên tay cầm cây lau nhà, trông rất buồn cười, lại không nhịn được phùng hai má, nhìn trông rất dễ thương.
Thấy Dương Yến tỉnh, cô tiến tới nói: “Sau này tham gia tiệc rượu gì đó, đừng uống rượu nữa, tối hôm qua Phương tổng đưa cậu về, cậu say tới mức bất tỉnh nhân sự, dọa chết tớ.”
Dương Yến khóe miệng có chút co rút.
Cô còn chưa uống đến hai ly sâm banh đã say, tửu lượng sao lại kém vậy cơ chứ? Còn một việc, cô nhớ lại mà tim đập nhanh, khiến cô muốn hôn mê!
Nhưng trọng điểm không phải cái trước, mà là mấy chữ “Phương tổng đưa cô về”.
Dương Yến hỏi: “Phương Tinh Nghị đưa tớ về?”
“Đúng vậy.” Lâm Thanh Dung nâng kính mắt, không hài lòng, “Tớ bảo anh ta đặt cậu trên ghế sofa, nhưng anh ta lại muốn đưa cậu vào trong phòng, chắc chắn là có ý đồ với cậu.”
Dương Yến cảm thấy quá mất mặt.
Đã nói phải tránh xa Phương thị, Phương Tinh Nghị rồi, kết quả không qua bao lâu lại được Phương Tinh Nghị đưa về!
“ Sau này, tham gia tiệc rượu gì đó, nhất định sẽ gọi điện thoại cho cậu trước.” Dương Yến vỗ vai Lâm Thanh Dung, cẩn thận dặn dò, “An nguy của tớ đều dựa vào cậu đó.”
Lâm Thanh Dung ồ một tiếng.
Sau đó trên dưới nhìn Dương Yến, lộ ra biểu tình khó nói, “Cậu có phải...”
“Không phải!” Dương Yến cắt ngang suy nghĩ bậy bạ của cô bạn. Tuy Phương Tinh Nghị lừa cô là không đúng, thế nhưng việc lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Dương Yến tin anh tuyệt đối sẽ không làm.
Dương Yến nội tâm không thoải mái, lại liên tục tăng ca trong thời gian này, cũng chưa nghỉ ngơi tốt. Gửi cho trợ lý một tin nhắn, hai ngày này sẽ không tới công ty.