Dương Yến trêu chọc nói: “Sao cậu lại trắng trợn như vậy, không sợ Lục Văn Thù ghen?”
“Mình giận anh ta còn không kịp!” Lâm Thanh Dung bất mãn nói: “Rõ ràng biết chúng ta là bạn bè, nên cho chúng ta biết âm mưu của Phương Tinh Nghị, lại liên tục che giấu không nói.”
“Dù sao giám đốc Phương cũng là anh em của anh ta.” Dương Yến liếʍ liếʍ môi, cô nói: “Thanh Dung, ngày mai cậu đến công ty nghĩ cách hỏi giúp mình tang lễ của Phương Dịch Chung là lúc nào.”
Lâm Thanh Dung gật gật đầu.
Dù gì Phương Dịch Chung cũng là người Phương gia, tối đó tin anh mất truyền ra, không ít truyền thông chạy tới bệnh viện trông chừng, tuy nhiên đều không biết cụ thể anh chết như thế nào.
“Mình trước đây thấy anh ta rất xấu xa.” Lâm Thanh Dung nói: “Không nghĩ tới...”
Dương Yến không áp nổi đau đớn trong lòng.
Rõ ràng Phương Dịch Chung không cần nhảy ra thay cô đỡ nhát dao đó thì sẽ không có chuyện gì, nhưng anh lại làm vậy.
Tình cảm cô thiếu Phương Dịch Chung, kiếp này đều không thể trả hết.
Lâm Thanh Dung nói xin nghỉ rồi, chỉ ở đây cùng với Dương Yến một ngày, trong lòng Dương Yến rất ấm áp, nhưng trước mắt cô không muốn trở lại căn hộ, tạm thời ở chỗ này của mẹ Dương.
Khi Dương Yến tìm hiểu sự tình, thỉnh thoảng nhìn thấy tin tức liên quan đến Phương thị.
Sau khi Phương Chính Á tiếp quản Phương thị, cổ phiếu ổn định, tuy nhiên các chuyện bất lợi vẫn như cũ đè ép Phương thị, lại thêm trong thời gian ngắn cắt giảm nhiều cấp cao như vậy, cả tập đoàn đều bị hỗn loạn.
Dương Yến cười lanh.
Sau khi biết chân tướng sự việc, cô mới biết thủ đoạn của Phương Tinh Nghị lợi hại bao nhiêu, giống như hiện tại đem Phương thị cho Phương Chính Á, bản thân rút khỏi Phương thị, nhất định lại đang mưu bố cục.
Ngay cả anh ta muốn làm gì, cô cũng không muốn đi biết.
Lâm Thanh Dung gửi đến tin tức cho Dương Yến, cho cô biết Phương Dịch Chung hai ngày sau hạ táng, tang lễ ở mộ viên Phương gia, vì anh trước đây từng ở Phương thị, nên nhân viên Phương thị cũng có thể đến viếng.
Hai ngày sau sao?
Dương Yến nhìn đôi bông trai trân châu trắng trong lòng bàn tay, trân châu tròn sáng tinh tế, cực kỳ xinh đẹp, cô nhớ đến tình cảnh Phương Dịch Chung chết trong lòng mình, nhịn không được úp mặt đau khổ khóc.
Sáng sớm hai ngày sau, Dương Yến mặc váy đen u ám cũng mũ sợi đen.
Sau khi xuống lầu, thấy Quách Thường Phúc đang đợi ở đó.
“Chị, em đi cùng chị.” Quách Thường Phúc cũng là cả người một màu đen u ám: “Em muốn cảm ơn anh ấy.”
“Được.”
“Mộ viên nhà họ Phương ở ngoại ô, chạy xe tốn hai tiếng rưỡi đồng hồ, mộ viên rất lớn, tổ tiên Phương gia năm mươi năm trước đã mua, mong người Phương gia đều có thể an táng cùng nhau.
Sau khi lái xe tới nơi, Dương Yến thấy bãi gửi xe ngoài trời đã đỗ không ít xe.
Ánh mắt Dương Yến rất nhanh từ chiếc xe Pagani rời đi, liếʍ liếʍ môi, cùng Quách Thường Phúc vào mộ viên, xa xa nhìn thấy chỗ đó đứng không ít người.
“Dịch Chung à, con trai tôi...”
Sau khi đến gần, Dương Yến nhìn thấy Lục Liên đau khổ muốn chết, cả người sắc mặt khó coi, liên tục nhìn bài mộ của Phương Dịch Chung đau khổ khóc, bên cạnh có người khuyên bà.
“Ny Ny.” Lâm Thanh Dung chạy lai, thì thầm: “Mình cảm thấy cậu không nên đến, hôm nay đều là người Phương gia đến, cậu xem bộ dang mẹ của Phương Dịch Chung.”
Dương Yến nói: “Phương Dịch Chung vì mình mà chết, mình làm sao có thể không đến?”
Lâm Thanh Dung thở dài.
Dương Yến tiến vào đám người, nhìn thấy Phương Tinh Nghị, một bộ tây trang đen ngồi trên xe lăn, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như cảm nhận được ánh mắt, anh quay đầu nhìn lại, chạm vào ánh nhìn của Dương Yến.
Lúc nhìn thấy Dương Yến, ánh mắt người đàn ông thay đổi một chút, xuất hiến chút biến hóa.
Như có cảm giác tội lỗi.
Dương Yến lại cười lạnh, nhanh chóng dời ánh mắt, đợi người phía trước hành lễ xong, cô mới đi lên, đem hoa cúc trắng trong tay đặt trước bia mộ.
Người đàn ông trên bia mộ ánh mắt ấm áp, khóe môi cong cong, như cười với Dương Yến.
Tay Dương Yến vuốt ve bia mộ, nỉ non:
“Xin lỗi”
Hôn nhân của cô và Phương Dịch Chung có lẽ gặp các loại ánh mắt hoài nghi, nhưng trong một năm kết hôn, anh đối xử với cô rất tốt, trừ lúc ly hôn xé rách mặt có chút quá kích, hai người trước nay chưa từng cãi nhau.
Bởi vì cô, sinh mệnh của anh dừng ở năm hai mươi lăm tuổi.
Xin lỗi.
Nếu thật sự có luân hồi, em nhất định sẽ mặc váy cưới, phong phong quang quang gả cho anh, cũng chỉ yêu anh.
Phương Dịch Chung, em nhất định sẽ thay anh báo thù.
“Dương Yến, cô đến đây làm gì?” Phương Cẩn Linh nhận ra Dương Yến trước, cô ta chỉ trích: “Dịch Chung bởi vì cô mới nằm ở đây, anh không cần cô đến viếng! Cút!”
Lục Liên khóc đến muốn ngất xỉu nghe Phương Cẩn Linh nói vậy, nhìn qua.
Nhìn thấy Dương Yến đến viếng, ánh mắt bà ta từ từ chuyển sang oán hận sâu đậm, dùng sức đẩy ra người đỡ mình, lao đến trên người Dương Yến.
“Dương Yến, cô trả con trai cho tôi! Trả con trai cho tôi!” Lục Liên bóp cổ cô, hung hăng lắc, hét lên, giống như bà điên: “Cô đem con trai trả lại cho tôi!”
“Người phụ nữ đáng chết là cô, tại sao cô không chết đi!” Bà ta đau khổ khóc, phẫn nộ: “Con trai tôi đến cùng đã thiếu cô cái gì, nó mới hai lăm tuổi!”
“Tôi cầu cô đi chết đi, đem con trai trả lại cho tôi!”
Lục Liên dùng sức rất mạnh, bóp đến mặt Dương Yến tím lại, gần như không thể hô hấp, Dương Yến lại không phản kháng.
Phương Tinh Nghị nhíu mày, vừa định kêu Lục Văn Thù đi qua, Quách Thường Phúc bên đó đã đi lên, thô lỗ đẩy Lục Liên ra, bảo vệ Dương Yến sau lưng.
Quách Thường Phúc trầm mặt nói: “Xin lỗi, nhưng chuyện này chị tôi là người bị hại.”
“Cô ta hại chết con trai tôi, tính cái gì người bị hại!” Lục Liên lao lên, vừa kéo vừa đánh Quách Thường Phúc, bàn tay cào vài đường trên mặt cậu: “Tôi muốn cô ta đền mạng cho con trai tôi.”
Tưởng Song Kỳ gấp gáp rồi, muốn xông qua.
Tay yến Cảnh Niên nhanh chóng giữ vai cô ấy lại, từ từ nói: “Không cần em đi, để anh hai tự mình giải quyết, xem anh ấy sau này còn dám đắc tội với phụ nữ không.”
“Bà cô này muốn cào hỏng mặt bạn trai em rồi.” Tưởng Song Kỳ cắn răng kèn kẹt: “Thật quá đáng, em cùng anh ấy cãi nhau đều là không nói mà cào mặt anh ấy!”
Yến Cảnh Niên: “...”
Phương Cẩn Linh xem kịch chê không đủ náo nhiệt, cố ý nói: “Cô Dương, thủ đoạn của cô thật cao, đem hai người đàn ông Phương gia đều mê đến thần hồn điên đảo, quỳ dưới váy của cô.”
“Tôi nghe nói tai nạn lần này, là Tinh Nghị thay cô che một cú chí mạng, mới không còn hai chân, như hiện tại, Phương Dịch Chung vì cô mà chết, thật không biết cô có phải quỷ xui xẻo không.”
Lục Liên giống như nhớ đến điều gì, chỉ vào Dương Yến đau khổ mắng: “Vài tháng trước, khi con trai Khiết Khiết tổ chức lễ đầy tháng, tôi phát hiện ánh mặt cô luôn dán trên người Phương Tinh Nghị.”
“Được à, cô sớm đã muốn leo lên Phương Tinh Nghị đi?”
“Con trai tôi không tốt với cô chỗ nào, cô lại đối với nó như vậy, còn hại chết nó!”
“Người phụ nữ lăn loàn như cô, bị sét đánh trăm lần cũng không giải hết hận! Gia đình như thế nào mà lại có thể dạy dỗ ra người phụ nữ thủ đoạn đa đoan như cô!”
Môi Dương Yến run run, nhưng ngậm miệng không nói.
Đều là sai lầm của cô, Lục Liên chửi cô thế nào cũng được, cô cũng không thể giải thích gì.
“Bà thím, đủ rồi!” Quách Thường Phúc giữa mày u ám, cậu vẩn là không nhịn được: “Bà có thể tức giận, nhưng đừng nhục mạ chị tôi.”
“Tôi nhục mạ cô ta cái gì? Đây đều là sự thực!” Lục Liên trào phúng nói: “Câu tam đáp tứ, còn chưa công khai với Tinh Nghị đã mang thai rồi, còn đi Phương trạch diễu võ dương uy, đây không phải có tâm cơ thì là gì?”
“Nếu tôi sinh con gái như vậy, nhất định đánh chết nó!”
Quách Thường Phúc hung hăng nắm chặt bàn tay.