Nam Thần Nhà Tôi

Chương 30: Chú phương đỡ một chút

Người chung quanh cũng bắt đầu có điều lưỡng lự, không biết nên nghe theo ai.

Tuy rằng Tần Mai Nghi với Phương Dịch Chung vụиɠ ŧяộʍ là không đúng, nhưng Dương Yến cũng chẳng sạch sẽ gì đi quán bar tìm vui.

Đúng lúc này, màn hình lớn đang yên lặng lại sáng lên.

Đây là cảnh phòng khách sạn nơi mà Dương Yến đi bắt gian lúc trước, âm thanh là tiếng Tần Mai Nghi nói chuyện với Phương Dịch Chung.

Tần Mai Nghi nói: "Chờ đến sinh nhật trưởng phòng cô ta lúc đó làm cho cô ta uống say sau lại tìm người đưa cô ta đến khách sạn, khi ấy cô ta đi không nổi để xem cô ta còn mặt mũi nào ở Phương thị làm việc nữa."

Phương Dịch Chung tán thưởng: "Bảo bối, em thật sự là quá thông minh, kế hoạch chu đáo chặt chẽ như vậy, em đúng là kho báu của anh!"

"Đúng thế, em còn chờ anh ly hôn đây!"

"......"

Âm thanh chỉ ngắn ngủn mấy câu nói mà mọi người nghe xong trợn mắt há hốc mồm.

Tần Mai Nghi cũng sửng sốt, cô không ngờ Dương Yến vậy mà ghi âm lại, đoạn ghi âm này so với cái video kia còn làm cho cô bất lợi hơn, gián tiếp làm cho Dương Yến tránh được một kiếp.

"Cái này không phải thật, thanh âm là cắt ghép chỉnh sửa thành!"Tần Mai Nghi hoang mang rối loạn hốt hoảng nói: "Tôi, tôi làm sao có thể nói nói như vậy? Không phải tôi nói."

Trong đám người, có người hừ nói: "Giám đốc Tần, cô nghĩ chúng tôi ngốc à, có phải hay không chỉnh sửa chúng tôi nghe không biết sao? Cô thật ác độc, cướp chồng Dương Yến không tính, còn muốn làm cho cô ấy thân bại danh liệt."

"Đúng vậy, tôi xem những ảnh chụp này mới là cắt ghép!"

"Là Dương Yến đang hãm hại tôi, cô ta hãm hại tôi!" Cho dù Tần Mai Nghi có giải thích thế nào thì tất cả mọi người đều không tin cô.

Tần Mai Nghi sắp điên rồi.

Cô cảm thấy chính mình thông minh hơn người, không ngờ lại bại dưới tay Dương Yến!

Tần Mai Nghi quay đầu liền trông thấy Dương Yến cong môi cười, giống như đang cười nhạo sự bất lực của cô, rốt cuộc cô nhịn không nổi nữa bèn thét chói tai xông về phía Dương Yến,

"Dương Yến, cô là đồ đê tiện nhà cô!"

Cô ta xông đến rất nhanh, móng tay cào lên người Dương Yến, lúc này Dương Yến đang mang giày cao gót khi lùi lai liền trẹo chân, khi cô nhăn mày đau đớn thì sau lưng liền được ai đó đỡ lại.

Hơi thở lạnh lẽo truyền đến chóp mũi làm cho cả người cô cứng ngắc, quay đầu lại liền nhìn thấy Phương Tinh Nghị không biết anh đến đây từ khi nào, có anh vừa giúp đỡ cô mới không ngã xuống.

"Chú...... Chủ tịch Phương." Dương Yến vội vàng sửa miệng, chịu đựng đau cùng anh ta cách xa một chút.

Chung quanh đều có người, chuyện này bị bọn họ nhìn thấy sẽ không tốt, lại đồn thổi linh tinh.

Phương Tinh Nghị lạnh nhạt tự nhiên thả tay ra, giống như chưa từng chú ý đến Dương Yến, bởi vì tình huống trước mắt mà nhíu mày, sắc mặt âm trầm, cả người cực kỳ nghiêm khắc.

"Ở công ty làm ồn như vậy, còn ra thể thống gì nữa!"

Anh vừa nói dứt lời, đám người đang ầm ĩ đồng loạt yên tĩnh lại, lúc này mọi người mới phát hiện ông chủ đến rồi.

Kỳ quái, Chủ tịch Phương không phải chỉ quan tâm chuyện công ty ở nước ngoài sao, hiếm khi đến công ty giải quyết các vấn đề trong nước?

Có điều mọi người cũng không dám hỏi nhiều, mỗi người đều cúi đầu chào hỏi.

"Phương, Chủ tịch Phương." Tần Mai Nghi cũng có chút luống cuống, cô không ngờ Phương Tinh Nghị sẽ trở về, hơn nữa bản thân Phương Tinh Nghị ghét nhất nhân viên làm ầm ĩ, chuyện lần này nguy rồi.

Phương Tinh Nghị đút tay vào túi, thờ ơ liếc nhìn mọi người một cái rồi trầm giọng hỏi: "Chuyện gì vậy, không làm việc đều đứng ở đại sảnh, nhất là cô đấy, Giám đốc Tần."

Bị nhắc đến tên, Tần Mai Nghi sắc mặt hết xanh lại trắng.

Cô khẽ cắn môi, chỉ vào Dương Yến nói: " Chủ tịch Phương Dương Yến nói cô ta bị bệnh rối loạn tìиɧ ɖu͙© không cho chồng cô ta động vào thế mà lại đi quán bar hẹn hò, còn chỉnh sửa ghi âm để hãm hại tôi!"

" Giám đốc Tần, cô quá đáng quá đấy?" Lâm Thanh Dung nhịn không được đứng dậy thay Dương Yến nói chuyện: "Đồ tiểu tam nhà cô, cùng chồng Dương Yến hợp nhau tính kế hại cô ấy để leo lên, thế mà còn nói cô ấy hãm hại cô? Đoạn ghi âm kia chúng tôi đều nghe rõ ràng, tai tôi cũng không phải để trang trí!"

Phương Tinh Nghị nhíu mày, dường đang suy đoán xem ai nói thật, ngoài ý muốn trông thấy ảnh chụp dưới chân chỉ liếc mắt một cái anh liền nhận ra bóng dáng mình

Anh dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trợ lý Tư đang đứng bên cạnh.

"Tôi xác định lúc ấy không phóng viên nào, không hiểu sao lại có những ảnh chụp này." Trợ lý Tư nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ đi điều tra sau đó cho sếp câu trả lời thỏa đáng."

Bất thình lình đoạn đối thoại giữa Tần Mai Nghi và Phương Dịch Chung lại vang lên.

Sau khi Phương Tinh Nghị nghe xong thì lông mày nhíu chặt lại, liếc mắt nhìn Tần Mai Nghi: "Giám đốc Tần, cô giải thích một chút đi."

"Phương, Chủ tịch Phương, tôi......" Tần Mai Nghi lắp bắp.

Đúng lúc này, trưởng phòng nhân sự chen lấn mọi người chạy lại lập tức trông thấy Phương Tinh Nghị ở đây: " Chủ tịch Phương, ngài sao lại đến công ty?"

"Lại đây xử lý chút việc." Phương Tinh Nghị thấy bộ dáng anh ta hoang mang rối loạn liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Trưởng phòng Tống lau mồ hôi trên trán chán nản nói: "Là như vậy, nhà thiết kế mà Phương thị chúng ta từ trường học mời về vừa mới thôi việc, tôi đang đi tìm cô ấy."

"Anh nói tôi sao?" Lâm Thanh Dung bước ra.

"Cô Lâm cô vẫn ở đây à?" Sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Dung trưởng phòng Tống cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Không đi là tốt rồi, nếu cô cảm thấy đãi ngộ chưa đủ tốt chúng ta có thể bàn bạc lại."

"Tôi rất vừa lòng nhưng Giám đốc Tần muốn đuổi việc tôi." Lâm Thanh Dung ôm chậu cây hành tây, vẻ mặt đáng thương: "Lúc ấy Dương Yến đến phòng kế hoạch tìm Giám đốc Tần, cô ấy nói mình không lấy tiền nhưng Giám đốc Tần không tin."

"Tuy rằng tôi mới vào Phương thị nhưng đã xem qua điều lệ nhân viên nên cũng biết quy định của Phương thị, bèn nói với Giám đốc Tần không thể vượt quyền quản chuyện bộ phận khác, Giám đốc Tần nghe vậy liền tức giận."

"Giám đốc Tần, việc này cô làm không đúng rồi." Trưởng phòng Tống nhìn Tần Mai Nghi bất mãn: "Người của phòng phiên dịch xảy ra vấn đề, cũng nên để trưởng phòng giải quyết, cô xen vào làm gì?"

Trưởng phòng Tống trong lòng rất tức giận.

Hiếm khi Phương thị chủ động nhận người, lúc ấy vì mời Lâm Thanh Dung về, anh ta đã phải cùng người của những tập đoàn khác tranh nhau đầu rơi máu chảy thật vất vả mới mời được người về.

Còn có kẻ ngốc Tần Mai Nghi này nữa, chính mình là quản lí phòng kế hoạch vậy mà không biết nhân viên thiết kế giỏi rất khó mời hay sao? Tự lấy danh cấp trên rồi đuổi việc người ta!

"Bởi, bởi vì trưởng phòng Lưu không ở công ty, tôi liền......" Tần Mai Nghi luống cuống, cô làm việc ở Phương thị lăn lộn thật vất vả mới leo lên vị trí này, không thể bị đuổi việc được.

Cô trước tiên liền mềm mỏng, yếu thế!

"Là tôi không đúng, tôi xin lỗi cô Lâm." Tần Mai Nghi trước tiên xin lỗi Lâm Thanh Dung sau đó quay sang Phương Tinh Nghị cúi thấp người: "Chủ tịch Phương, tôi thật sự có lỗi, là tôi hồ đồ."

"Thật ra lúc trước tôi biết Phương Dịch Chung đã kết hôn, cũng cự tuyệt anh ta rồi nào ngờ anh ta vẫn quấn quít lấy tôi, lừa tôi lại còn nói vợ anh ta không tốt và nhiều thứ nữa, tôi bị anh ta nói ngon ngọt nên không biết gì cả."

Dương Yến thấy Tần Mai Nghi diễn trò, không thể không bội phục cô ta.

Thủ đoạn thật cao.

Biết Phương Tinh Nghị muốn truy cứu lập tức chủ động nhận sai, còn đem tất cả sai lầm đổ cho Phương Dịch Chung, ha ha, không biết Phương Dịch Chung nằm ở bệnh viện khi nghe được những lời nàycủa Tần Mai Nghi, trong lòng sẽ nghĩ thế nào?

" Chủ tịch Phương, tôi làm việc ở Phương thị nhiều năm như vậy cũng lập được không ít công trạng, ngài hẳn cũng biết." Tần Mai Nghi khóc trôi hết lớp trang điểm, thanh âm nghẹn ngào: "Muốn xử phạt tôi thế nào tôi cũng nhận."

"Bảo bộ phận kế toán tính tiền lương đi." Phương Tinh Nghị âm trầm cắt đứt lời cô.

"Phương, Chủ tịch Phương?" Tần Mai Nghi thấy không thể tin được, Phương thị chỉ vì chuyện này mà sa thải cô?"Những năm gần đây, tôi đều tận tâm tận lực làm việc cho công ty, ngài......"

Phương Tinh Nghị hỏi ngược lại: "Ý của cô là, những người khác làm việc đều không tận tâm tận lực?"