Nàng Cười Đến Ngọt Ngào

Chương 16

Edit : uyenuongmong

Beta : Heo🐷

Trong viện , bầu trời đêm yên tĩnh sáng tỏ nhờ ánh sao , trước cửa có một chiếc đèn nhỏ , âm thanh những con muỗi bay qua lại vo vo , mùi hương nhang muỗi gay gay mũi .

Nhan Hề câu nệ ngồi trên ghế , ngón tay không tự giác cạo cạo lớp sơn bên trên , Hà Tư Dã ngồi dưới đất , nâng chân Nhan Hề , dùng kim nhọn chọc bọc nước trên chân cô .

Nhan Hề có chút đau nhưng không dám thu chân về ,theo phản xạ run run , cô vội vàng cắn môi nghẹn lại tiếng kêu .

“Đau?” Hà Tư Dã dừng tay lại.

Nhan Hề vội lắc đầu : “ Không đau ạ.”

Hà Tư Dã không có biểu tình gì tiếp tục chọc , động tác lại không tự chủ được nhẹ nhàng hơn.

Nhan Hề cảm giác đau đớn nhẹ đi , càng về sau càng thích ứng được , nên chậm rãi buông hàm răng đang cắn môi ra , để lại một loạt dấu răng nho nhỏ trên môi , dưới ánh điện dần khôi phục lại màu đỏ .

Chọc xong bọc nước cuối cùng , thoa thuốc lên , Hà Tư Dã đứng dậy đi lấy khăn bông bọc bên ngoài túi chườm lạnh . Lại ngồi xổm xuống trước mặt cô , anh nhìn đến cổ chân sưng tím , đặt bọc đá lên chườm nhẹ , hai hàng lông mày nhíu lại mắt hiện lên tia không vui : “ Vì một màn biểu diễn ba phút , mà hành hạ mình như vậy ? Thích khiêu vũ vậy sao ?”

Nhan Hề sợ anh hiểu lầm mình là nữ sinh ái mộ hư vinh , muốn nổi bật , do dự mấy giây nhỏ giọng giải thích : “ Em em ....Mẹ em là vũ sư* .”

*Giáo viên dạy múa

Hà Tư Dã dừng lại động tác , hàng mi dài che đi ánh mắt thất thần trong giây lát , bâng quơ nói : “ Xin lỗi .”

Nhan Hề sợ anh áy náy vội vàng trưng ra vẻ mặt tươi cười , thanh âm nhẹ nhàng : “ Mẹ em tuy rằng là vũ sư , nhưng bà cũng thích nhảy Street dance , bà nhảy loại hình nào cũng đều giỏi .”

Cô khẽ than : “ Nhưng mà em nhảy Street dance rất không có lực .”

Hà Tư Dã rũ mi đem túi giữ nhiệt đi đổi đá , lại dùng khăn bông bao bên ngoài chườm lên chân cô , nhẹ nhàng bâng quơ mà nói : “ Đó là bởi vì nội tâm em không cứng rắn ,trước khi nhảy em hãy nghĩ lại những người khi dễ em , ai so với em cũng ưu tú hơn , trong lòng nảy sinh ra ác độc ,đố kỵ ,liền có động lực nhảy .”

Nhan Hề ánh mắt trở nên mơ hồ , tựa như đang suy nghĩ đến những người từng khi dễ cô , Hà Tư Dã không nói nữa , chăm chú ,kiên nhẫn từng chút một chườm đá cho cô .

*

Cuối tuần được nghỉ , Diêu Dao đang kịch liệt chơi trò chơi , ngẩng đầu nhìn thấy hàng phía trước có bóng người quen , cô lập tức buông tai nghe tiến tới : “ Anh Tiểu Phi !”

Thẩm Phi quay đầu lại : “ Ai nha ! Là đại tỷ bên cạnh Nhan Hề .”

Diêu Dao túm lấy cánh tay Thẩm Phi : “ Vừa lúc nhìn thấy anh , kia , cái đó , anh biết Nhan Hề muốn nhảy Street dance đi ? Anh có biết Vương Hoan ban ba không ? Em muốn cho Nhan Hề trước khi nhảy Street dance biểu diễn một đoạn múa ba lê , anh có thể giúp đỡ chút không ?”

Thẩm Phi kinh ngạc : “ Nhan Hề biết múa ba lê ?”

Nói xong Thẩm Phi hơi ngửa người ra ghế dựa , tìm tòi nghiên cứu nhìn Diêu Dao : “ Sao em lại đối tốt với Nhan Hề như vậy , em có phải cũng yêu thầm tứ gia ?”

“ Cái rắm ! Bà đây chỉ thích nam nhân ấm áp như gió xuân ! Tứ gia quá lạnh lùng !” Diêu Dao nói xong lại khẽ thở dài “ Ai... em chỉ là thấy cô ấy quá đáng thương, em lần đầu thấy cô ấy chính là ở ngoài cửa quán này , lúc ấy bọn anh đối đầu với Dương Diêm ,em đi theo bọn anh tới cùng , cũng nhìn thấy được cảnh cô ấy nhặt chai nước .”

“ Mẹ nó , em cũng thấy được ?”

“ Đúng vậy , em là loại người cướp giàu giúp nghèo ,” Diêu Dao dùng văn chương ca ngợi chính mình năm phút đồng hồ , chợt nhận ra gì đó , hỏi lại : “ Quái lạ , sao hôm nay không thấy Dương Diêm ?”

“ Nó hả ,” Thẩm Phi thuận miệng nói , “Dương chủ nhiệm tìm mẹ kế cho nó  , phỏng chừng còn phải ở nhà làm việc .”

“ Em đi đã , giáo bá* kia không được tìm đường chết , nghe nói dương chủ nhiệm là người ngầm thích uống rượu , uống xong lại còn thích lái xe đi lại , hai người này ở nhà cùng nhau sẽ loạn đến bay nóc nhà a.”

*giáo viên nghiêm túc

“Đúng đấy , anh rất thích Dương chủ nhiệm , lần trước bị thầy ấy bắt gặp đánh bài , cũng chỉ bị bắt làm kiểm điểm liền xong việc ,không bị báo lên nhà trường , rất ôn hòa .”

“ Thật sự a , lần trước em trốn học đi chơi bị thầy ấy bắt được , cũng không báo cáo lên nhà trường , chỉ tận tình khuyên bảo em giờ này phải học tập thật tốt , phiền đến mức em còn nghĩ không bằng thầy cứ báo cáo thì hơn .”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện , ra tới bậc cầu thang ngoài cửa ngồi xuống, Thẩm Phi rút thuốc lá trong túi ra định hút , Diêu Dao bên cạnh liền nói : “ Cho em một điếu đi , tại sao lại không có ánh mắt như vậy nhỉ .”

Thẩm Phi cười rút cho cô một điếu : “ Đại tỷ đúng là danh bất hư truyền* nha.”

*không có danh tiếng thì không truyền đi được

“Quá khen quá khen,” Diêu Dao hỏi “ Dương Diêm cùng bọn anh có thù oán gì vậy ? Nghe nói em gái hắn theo đuổi tứ gia , tứ gia không đáp lại , liền kết hận thù ?”

“ Cái rắm !” Thẩm Phi học lại ngữ khí khinh thường của Diêu Dao “ Tục tằng !”

Nhưng cụ thể chuyện như thế nào , Thẩm Phi lại không nói , hút điếu thuốc thứ hai, anh dường như cũng đồng tình với Dương Diêm không có mẹ , phun khói thuốc , than thở : “ Mỗi nhà đều có một nỗi khổ riêng mà .”

Dứt lời , Diêu Dao cùng Thẩm Phi đều lâm vào trầm mặc .

Bên trong quán net một đám thiếu niên nhiệt liệt kêu đánh kêu gϊếŧ , ngồi ngoài cửa hai vị thiếu niên lại trầm mặc hút thuốc , khói thuốc phiêu đãng lượn lờ tỏa ra .

Hai người hút xong thuốc , Diêu Dao nhấc mông đứng dậy , nhấc chân dẫm mẩu thuốc lá , mới nhớ ra việc tới tìm Thẩm Phi làm gì : “ Đúng rồi , anh cùng Tứ gia an bài việc Nhan Hề một chút chứ ?”

“ Được rồi , để anh hỏi cậu ấy một chút .”

Thẩm Phi rút điện thoại gọi cho Hà Tư Dã .

Hà Tư Dã mới từ viện nghiên cứu vật lý trở về , cầm luận văn nghiên cứu cho Dương Phong đóng dấu .

Anh vừa đi vào cửa đã thấy bà Hà ôm một đống chăn gối từ phòng anh xuống đi giặt , thấy anh trở về , quay đầu lại kêu : “ Lão Hà , con trai ông đã về rồi .”

Hà Tư Dã dựa khung cửa lười biếng mà cười , nghiêng người cho mẹ anh đi qua : “ Nhiều năm như vậy , mà bố mẹ vẫn không biết hai từ riêng tư viết như thế nào sao .”

“ Riêng tư cái rắm , con còn chưa được mười tám tuổi đâu , mùng 8 tháng 6 mới thành niên ,” Hà Chính Đông cầm lấy phong thư màu hồng nhạt trên bàn học con trai , liên tục nhíu mày : “ Làm sao lại có người viết thư tình cho con nhỉ , lại còn mở ra rồi , con xem ?”

“ Không xem, Thẩm Phi mở ,” Hà Tư Dã duỗi eo lười biếng cười “ Chờ ngày ấy ăn xong sinh nhật , con liền tìm con dâu cho ba , xem ba còn quản con như thế nào .”

Hà Chính Đông cười lạnh : “ Ngày sinh nhật xong thì ba vẫn quản con .Thư tình đã mở thì vứt đi , những cái chưa mở thì khóa lại trong rương ở phòng con, đây là thái độ phụ trách sinh hoạt cá nhân của ba đối với con đó .”

Thẩm Phi gọi điện thoại tới , Hà Tư Dã đi ra gốc cây hèo già nhận điện thoại .

Chung Vân gọi lại : “ Con trai , đem áo sơ mi cởi ra , mẹ cho vào giặt cùng đồ của con .”

Hà Tư Dã trầm mặc nghe Thẩm Phi lải nhải chuyện của Nhan Hề , không chút để ý dùng một tay cởi cúc áo , một cúc hai cúc , toàn bộ được cởi ra , anh đạm bạc trả lời : “ Được rồi , tôi hiểu rồi .”

Thẩm Phi kêu : “ Cậu hiểu rồi là ý tứ gì ? Chuyện này làm hay không làm hả ? Tìm Đằng San San hay là tìm Vương Hoan ? Còn đại hội thể thao cậu có đi hay không ?”

Hà Tư Dã đạm bạc nói ra hai chữ : “ Không đi .”

Thẩm Phi : “.......”

*

Cổ chân Nhan Hề được chườm đá kịp thời , hơn nữa từ trước đến nay cần cù luyện tập , vũ đạo cũng quen thuộc , kỹ thuật nhảy ngày càng tiến bộ .

Mỗi lần thời điểm cảm thấy lực không đủ , cô liền nghĩ đến những lời anh Tiểu Dã nói , nghĩ đến những người khi dễ cô , những người so với cô càng ưu tú hơn , tinh thần liền trở nên hăng hái phấn chấn hơn nhiều .

Thời gian nghỉ giữa giờ , Diêu Dao mang Nhan Hề đi dạo , phòng vũ đạo và phòng vẽ tranh rất gần nhau , Diêu Dao kinh ngạc nhìn dáng người ngồi trước giá vẽ trong phòng : “ Kia không phải là hoa hậu giảng đường sao , chuẩn bị thi đại học rồi mà cô ấy còn có thời gian ngồi vẽ tranh ?”

Nhan Hề ánh mắt chớp chớp nhìn bóng lưng cô gái , bỗng nhiên trong đầu vang lên lời Thẩm Phi nói anh Tiểu Dã thích nhất nữ sinh tính tình ôn nhu , an an tĩnh tĩnh vẽ tranh .

Phòng vẽ tranh cửa sổ mở lớn , bức rèm trắng treo trước cửa theo gió lay động , Đằng San San ngồi trước giá vẽ , tóc dài theo gió thổi lên chặn lại tầm mắt , cô nhẹ nhàng dùng tay vén lại sau tai , xoay người muốn đi đóng cửa sổ .

Lúc này Nhan Hề cùng Diêu Dao thấy rõ ràng , trên mặt giấy phác họa góc mặt nhìn nghiêng của Hà Tư Dã .

Diêu Dao lập tức bát quái : “ Mọi người đều nói mỹ nữ thích anh trai cậu , xem ra là sự thật nha ! Bọn họ là một đôi hả ?”

Nhan Hề mờ mịt lắc đầu : “ Không biết nữa...”

Đằng San San đóng xong cửa sổ quay trở lại , ngồi xuống giá vẽ tiếp tục vẽ , di động chợt vang lên , cô liếc nhìn đến màn hình , miệng giơ lên tươi cười .

Diêu Dao nhìn suy đoán : “ Điện thoại của anh trai cậu ?”

Nhan Hề vẫn mờ mịt lắc đầu : “ Không biết...”

Bất quá , giống như xác thực hoa hậu giảng đường nhìn đến cô là em gái Hà Tư Dã mới giúp cô nói chuyện , cô mới có thể vào nhóm nhảy .

Nhan Hề mờ mịt cùng Diêu Dao quay lại phòng vũ đạo , vừa đến cửa đã thấy Vương Hoan ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Nhan Hề : “ Đến đây đi đại danh nhân* , lựa chọn âm nhạc cho đoạn múa ba lê , đại hội thể thao cô trước múa một đoạn ,sau đó chúng ta lại nhảy Street dance .”

*Người nổi tiếng hoặc theo ý ở câu này thì có thể hiểu là người có chỗ dựa lớn .

Nhan Hề càng mơ hồ : “ Dạ ?”

Diêu Dao che miệng dậm chân điên cuồng , ở bên tai Nhan Hề nói nhỏ  : “ Là anh trai cậu làm , khẳng định là anh ấy ! Quá tuyệt vời !”

*

Dương Phong cùng Phương Nhiên biết tiểu nha đầu nhà mình muốn ở đại hội thể thao khiêu vũ , liền mua cho Nhan Hề một đôi giày thể thao cùng giày múa ba lê mới , Phương Nhiên có đặc quyền hiệu trưởng , vô cùng cao hứng mà chuẩn bị đến lúc đó an bài người quay lại video cho tiểu nha đầu .

Nhưng Nhan Hề muốn nhảy ba lê trước thì cần phải có trang phục , còn phải phối hợp một bộ nhảy Street dance ,khi nhảy xong ba lê liền trực tiếp mặc vào biểu diễn .

Bởi vì nhiều hơn một đoạn Nhan Hề biểu diễn , còn phải mất một lần thay trang phục , toàn bộ nhóm nhảy đều không cao hứng , nói không ít những câu khó nghe trước mặt cô .

Nhan Hề cũng cảm thấy chính mình đi cửa sau , nên chỉ biết vâng vâng dạ dạ không biết làm sao bây giờ.

Bởi vì quan hệ với anh Tiểu Dã , bởi vì quan hệ với học tỷ Đằng San San , cho nên cô trở thành thành viên không có thực lực nhất nhóm .

Đại hội thể thao đến thật mau , phía sau cánh gà , trước giờ biểu diễn , Nhan Hề đeo bao tay giữ ấm hình thỏ trắng đi qua đi lại lo lắng , khẩn trưởng đến không thở được , ngón tay đan vào nhau càng trở nên lạnh lẽo .

Đang khẩn trương , lại còn nghe thấy các học tỷ cười nhạo cô tháng tư rồi mà vẫn dùng bao tay giữ ấm , Nhan Hề càng hoảng loạn , đại não dần trở nên trống rỗng .

“ Đây là cái gì ?” Vương Hoan đứng trước người Nhan Hề chỉ vào sợi dây màu đen trên cổ cô : “ Nhan Hề , cô mang theo cái này lên biểu diễn quá xấu , tháo xuống đi .”

Nói xong liền vươn tay lên muốn túm lấy , Nhan Hề theo bản năng nắm lại tay cô ta , Vương Hoan bị nắm sửng sốt .

Nhan Hề cũng hiểu phản ứng của mình quá lớn ,vội vàng buông tay cúi đầu xin lỗi : “ Học tỷ thực xin lỗi , cái này , cái này không tháo xuống được không?”

Cùng lúc đó , Hà Tư Dã một tay cắm túi , lười biếng nhấc chân dài bước vào cổng trường . Thẩm Phi đi bên cạnh lải nhải : “ Dàn dựng vũ đạo chính là cô giáo Lâm nhỉ ? Cô giáo Lâm lần này sao lại dễ nói chuyện vậy , cậu cùng cô ấy nói cái gì mà thêm một phần múa ba lê cũng liền đồng ý ?”

Hà Tư Dã đạm bạc trả lời : “ Trường học năm nay cũng muốn có đổi mới , đúng ý cô ấy thôi .”

Thẩm Phi cười hì hì đâm bả vai Hà Tư Dã : “ Được rồi, tôi đi hậu trường , trước muốn nhìn Nhan Hề chút . Nữ sinh sau cánh gà khẳng định đẹp nha .”

“ Nữ sinh đẹp ? Còn có thể đẹp thành dạng gì ,” Hà Tư Dã không có hứng thú thái độ đạm bạc “ Tôi không đi , cậu đi đi .”

Lời tác giả :

# Tiểu tứ gia hôm nay mặt sưng phù a

# Tiểu tứ gia sợ lưu danh Lôi Phong đi

# Tuy rằng cậu làm việc tốt không lưu danh nhưng chúng tôi còn có Thẩm Phi ca ca cùng Diêu Dao tỷ tỷ a!

# Giờ cũng vẫn không biết vì cái gì Thẩm Phi ca ca cùng Diêu Dao tỷ tỷ lao lực muốn tìm lão bà cho học thần a .