- Thần hổ phụ thể!
Nhìn thấy thần hổ khổng lồ như thế, các đệ tử cũng ngẩng đầu lên, nhìn thần hổ to lớn như ngọn núi.
Thần hổ quá lớn, nó có thể dùng một chân đạp chết ngàn vạn đệ tử.
Cũng chính bởi vì như thế, nhìn thấy việc này, không ít đệ tử lui về phía sau, bọn họ lui ra cực xa để tránh bị tai bay vạ gió.
Thần hổ phụ thể, đây đã là phòng ngự cường đại nhất của Chiến Hổ, hơn nữa, phòng ngự như thế công thủ gồm nhiều mặt.
- Đây là pháp tướng thiên địa sao?
Nhìn thấy thần hổ khổng lồ, không biết có bao nhiêu đệ tử hít khí lạnh, nổi da gà.
Nói không quá lời, thần hổ đạp một cái, bọn họ có thi triển công pháp hay dùng bảo vật gì cũng khó thoát khỏi cái chết.
Đây chính là điểm làm các đệ tử rung động, điều này cũng làm các đệ tử hiếu kỳ đây có phải là pháp tướng thiên địa hay không.
Phải biết rằng, pháp tướng thiên địa chỉ có đạt tới cảnh giới Vạn Tượng Thần Khu mới có thể làm được, thực lực như Vạn Tượng Thần Khu mới có thể chính thức có được pháp tướng thiên địa, một khi là đạt tới pháp tướng thiên địa, một tay có thể che trời lấp biển.
Có thể nói, trước mặt pháp tướng thiên địa, cường giả không đạt tới cảnh giới đó sẽ bị một ngón tay nghiền chết.
Thử nghĩ xem, một ngón tay lớn như một ngọn núi, cường giả đạt tới cảnh giới như vậy, bất cứ binh khí, công pháp gì cũng nhỏ bé, cũng bị nghiền nát.
Nhưng bản thân Chiến Hổ và Hoàng Trữ chỉ có thực lực Chân Nhân Bảo Thân mà thôi, còn kém xa mới đạt tới cảnh giới Vạn Tượng Thần Khu.
Cho nên, cũng chính bởi vì như thế, các đệ tử Thần Huyền tông hết sức tò mò, thần hổ trước mặt có phải pháp tướng thiên địa hay không.
- Đây không phải pháp tướng thiên địa.
Trương Việt nhìn thần hổ và nói:
- Đây là đạo cốt bổn tướng, bổn tướng thời kỳ toàn thịnh.
Vốn, thực lực bản thân Chiến Hổ không thể kích hoạt bổn tướng Thần Hổ Huyết Giáp, càng không cần nói thời kỳ toàn thịnh, nhưng Hoàng Trữ lại dốc toàn lực chống đỡ, cho nên Chiến Hổ đạt đến cực hạn và kích hoạt bổn tướng.
Thử nghĩ xem, Thần Hổ Huyết Giáp chính là áo giáp Địa giai Thượng phẩm, từ đó ý nghĩa đạo cốt hỗn độn nguyên thú tương đương với cự thú Âm Dương Tinh Thể.
Cùng lúc đó, thực lực bản thân Hoàng Trữ và Chiến Hổ đã đạt tới hỗn độn nguyên thú Âm Dương Tinh Thể.
Nghe nói như thế, nhiều người hít khí lạnh, Âm Dương Tinh Thể, tất cả mọi người nghĩ đến Trương Việt, Trương Việt có được thực lực Âm Dương Tinh Thể, ít nhất trước kia là như thế, mà Trương Việt đã là phong chủ Thúy Điểu phong, từ đó có thể tưởng tượng thần hổ cường đại cỡ nào.
- Oanh!
Tiếng nổ vang thật lớn sinh ra, vào lúc đó, chỉ thấy thần hổ xuất cước đạp Lý Thất Dạ.
Thời điểm thần hổ nâng chân lên, thiên địa rung động, bầu trời tối sầm lại, bàn chân của thần hổ đã che khuất hư không.
- Trời ơi!
Nhìn thấy bàn chân đạp xuống, nhìn bóng mờ khổng lồ đang bao phủ, có rất nhiều đệ tử sợ tới mức hồn phi phách tán, không biết bao nhiêu đệ tử bị dọa phá gan, bọn họ quay đầu chạy trốn.
Thần hổ phụ thể, đây là phòng ngự cường đại nhất, nhưng phòng ngự tốt nhất chính là tiến công, cho nên, lúc bàn chân thần hổ đạp Lý Thất Dạ chính là tiến công, muốn giẫm Lý Thất Dạ thành thịt vụn.
Đối mặt bàn chân to lớn, Lý Thất Dạ nhỏ bé như một con kiến.
Nhưng một cái giẫm là đủ, Lý Thất Dạ không có hoảng hốt, hắn chỉ mỉm cười. Thời điểm đối mặt với sinh tử, chỉ thấy Lý Thất Dạ duỗi lưng mỏi, sau đó hắn rất tùy ý xuất ra một quyền, một quyền như vậy nhìn thì mềm mại vô lực, giống như lão gia gia đang tập thể dục dưỡng sinh, lão gia gia đang xuất ra một đấm biểu diễn.
- Vương Bát Quyền!
Nhìn thấy một quyền vô lực của Lý Thất Dạ, mọi người đều biết một quyền này là quyền gì.
Chỉ có điều, nhìn thấy một quyền mềm mại vô lực, tất cả mọi người sẽ không tin tưởng chỉ bằng một quyền này có thể đánh bại thần hổ to lớn. Đây là việc không có khả năng.
Lý Thất Dạ xuất ra một quyền, mọi người có cảm giác như con kiến đang đấu với con voi.
Nhưng quyền đi, hỗn độn đi, đại đạo theo cùng, hỗn độn ngưng tụ, thiên địa đi the đã cải biến dáng vẻ vô lực của Vương Bát Quyền.
- Oanh!
Một tiếng nổ lớn sinh ra, trong hỗn độn có bàn tay vô song xuất hiện, chỉ thấy bên trong Thái Sơ hỗn độn xuất hiện hình ảnh.
Đó là hình ảnh thần thú đang càn quét thiên địa, quét ngang tuyên cổ, tất cả chúng sinh trong chúng sinh đều phải cúi đầu thần phục.
- Huyền Vũ!
Thời điểm nhìn thấy bóng dáng vô thượng trong hỗn độn, các đệ tử Thần Huyền tông hét lớn, vào lúc đó, các đệ tử đều bị hù sợ.
Thần thú Huyền Vũ, thần thú Huyền Vũ sinh ra ở thời đại Thái Sơ, nó bước ra từ hỗn độn, khí tức thần thú trấn áp cửu thiên thập địa, uy hϊếp tuyên cổ, dường như nó mới là tồn tại chí cao vô thượng.
Trước mặt Thái Sơ Huyền Vũ, thần thú gì, cường giả gì, vương giả gì đều nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Thời điểm thần thú xuất hiện trong hỗn độn, không biết có bao nhiêu người trong Thần Huyền tông bị chấn nhϊếp, rất nhiều đệ tử cảm giác hai chân mềm nhũn và quỳ rạp xuống đất, đệ tử đạo hạnh nông cạn bị nhϊếp hồn phách, không dám ngẩng đầu nhìn thần thú Huyền Vũ cao cao tại thượng.
- Là tổ sư hiển linh sao?
Nhìn thấy hình ảnh này, có đệ tử run rẩy quỳ rạp xuống đất, bọn họ đang liều mạng dập đầu.
- Huyền Vũ!
Nhìn thấy cảnh này, các đệ tử bình thường và cả các trưởng lão phong chủ đều rung động.
Mặc cho ai đều không thể tưởng được, Lý Thất Dạ thi triển ra - Vương Bát Quyền- mà thôi, đã xuất hiện thần thú Huyền Vũ, đây là việc rung động cỡ nào.
Phải biết rằng, lịch đại đệ tử Thần Huyền tông cũng biết tổ sư của bọn họ là thần thú Huyền Vũ, bây giờ một đầu thần thú Huyền Vũ xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, người nào cũng cho rằng là tổ sư Thần Huyền tông hiển linh, thần thú Huyền Vũ lại hiện thế.
- Đây là thật thần thú Huyền Vũ sao?
Cảm nhận được khí tức vô thượng của thần thú Huyền Vũ, đám người Thiên Thủ Bồ Vương cũng hít khí lạnh và rung động thật lớn.
Vào lúc đó, tất cả mọi người còn chưa phân biệt được đây có phải là thần thú Huyền Vũ tổ sư hiển linh hay chỉ là hình chiếu thần thú Huyền Vũ xuất hiện mà thôi.
Cho dù là loại nào, đối với đệ tử Thần Huyền tông mà nói, đối với tất cả cường giả Thần Huyền tông mà nói, đây là việc vô cùng rung động nhân tâm.
- Vương Bát Quyền!
Có trưởng lão nhìn nghẹn họng trân trối nhìn cảnh này, tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Vương Bát Quyền, đây là bộ quyền pháp yếu nhất trong Thần Huyền tông, chẳng qua là quyền pháp cường thân kiện thể mà thôi, không chỉ các cường giả Thần Huyền tông, cho dù là đệ tử nhập môn cũng xem thường Vương Bát Quyền.
Nhưng hiện tại Lý Thất Dạ thi triển ra một chiêu Vương Bát Quyền lại xuất hiện thần thú Huyền Vũ, đây là sự việc rung động nhân tâm, mọi người vẫn cảm thấy khó tin, đây là Vương Bát Quyền sao?
Nếu như đây là Vương Bát Quyền thật sự, các công pháp khác so sánh với nó, chỉ sợ sẽ ảm đạm thất sắc, cái gì công pháp Địa giai, cái gì công pháp Thiên giai, tất cả đều không thể đánh đồng.
- Vương Bát Quyền, chẳng phải lúc đó gọi là Huyền Vũ Quyền sao?
Một trưởng lão thì thào nói:
- Chẳng lẽ nói, Huyền Vũ Quyền mới là tên gọi chính thức của nó?
Trước đó, mặc cho ai cũng biết, có người gọi Vương Bát Quyền là Huyền Vũ Quyền chỉ là tô vẻ cho đẹp mà thôi, nó cũng không phải là Huyền Vũ Quyền gì, cũng không có ai tin tưởng nó có uy lực lớn như tên gọi.
Hiện tại, Lý Thất Dạ thi triển lại xuất hiện thần thú Huyền Vũ, nếu như bây giờ nói nó là Huyền Vũ Quyền mà không phải Vương Bát Quyền, cho dù kẻ nào cũng tin tưởng đây là Huyền Vũ Quyền!
- Ô!
Vào lúc này, Huyền Vũ gào thét một tiếng, âm thanh nhϊếp thương sinh, Huyền Vũ thác thiên, bước ra một bước.
Bước ra một bước phá vỡ tất cả, cho dù thân thể Huyền Vũ không lớn như thần hổ, một chân của Huyền Vũ có thể giẫm nát thiên địa, đạp nát mặt trời, mặt trăng và ngôi sao.
Huyền Vũ thác thiên, một tiếng nổ to lớn sinh ra, vạn vật nứt vỡ, tất cả đều tan thành mây khói.
Dưới bàn chân của thần thú Huyền Vũ, tất cả biến thành nhỏ bé, tất cả đều không có ý nghĩa, cho dù mặt trời mặt trăng và ngôi sao trên cao, thân thể thần hổ cực lớn, dưới một bước chân của thần thú Huyền Vũ, thần hổ chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, thời điểm thần hổ bị đạp nát bấy, thân thể to lớn cũng tan thành mây khói.
Hai người Hoàng Trữ và Chiến Hổ cũng bị một cước đạp bay, Thần Hổ Huyết Giáp trên người Chiến Hổ cũng tan vỡ, vô số mảnh vỡ áo giáp bắn tung tóe khắp nơi.
Chiến Hổ và Hoàng Trữ phun máu tươi, toàn thân bọn họ đẫm máu.