Đế Bá

Chương 4666: A! ta mới là đệ nhất thiên tài

Lý Thất Dạ nói ra lời này, các đệ tử ở đây cảm thấy Lý Thất Dạ là người điên, lời này thật sự quá mức hung hăng càn quấy, quá mức cuồng vọng.

Trong Thần Huyền tông, ai cũng biết Chiến Hổ cũng sắp đột phá cảnh giới Vương Giả Phách Thể, tùy thời có thể bước vào cảnh giới Chân Nhân Bảo Thân, nếu tiếp qua vài năm, nói không chừng hắn có thể trở thành đột phá Tam Muội Chân Hỏa.

Đến lúc đó, chỉ bằng hài tử Lưu thôn, bằng một môn Vương Bát Quyền có thể đánh Chiến Hổ răng rơi đầy đất? Đây là chuyện không có khả năng, quả thực chính chuyện vớ vẩn.

Không nói trước, trong tương lai Chiến Hổ có thể tu luyện công pháp cường đại hơn, đó chính là truyền thừa của Yêu Hổ tộc, đó là truyền thừa thập phần cường đại, thiết tiên của gia tộc Chiến Hổ cực kỳ nổi danh, hoàn toàn không kém gì công pháp vô song của Thần Huyền tông, bằng không phụ thân hắn cũng sẽ không có uy danh Thiết Tiên Yêu Vương uy danh hiển hách như vậy.

Cho nên, vào lúc này, tất cả mọi người nhìn về phía Lý Thất Dạ mang theo vẻ mặt xem thường.

- Không biết sống chết!

Có đệ tử Yêu tộc cười lạnh, nói:

- Chiến Hổ sư huynh có thiết tiên gia truyền, nhất tuyệt đương thời, đừng nói chỉ một bộ Vương Bát Quyền, cho dù tu hành công pháp Huyền giai Đạo Quân cũng không thể chống lại!

Chiến Hổ tức giận tới cực điểm, bị Lý Thất Dạ nhục nhã như thế, đôi mắt hắn mang theo sát cơ, hắn giận quá hóa cười:

- Ha ha, ha ha, ha ha, một môn Vương Bát Quyền có thể đánh Chiến Hổ ta răng rơi đầy đất, bội phục, bội phục...

Nói đến đây, Chiến Hổ xem thường nhìn Lý Thất Dạ, nói:

- Ngươi thật cho rằng mình có thiên phú vô song hay sao? Chẳng lẽ ngươi thực nghĩ ngươi là thánh sư vô song? Tùy tùy tiện tiện dạy dỗ đệ tử cũng trở thành kẻ độc nhất vô nhị, có thể phong vân một cõi? Cho dù bọn chúng có luyện thêm một trăm năm, chỉ là một bộ Vương Bát Quyền, ta chỉ dùng một ngón tay là có thể diệt bọn chúng.

- Không kém bao nhiêu đâu.

Lý Thất Dạ nói:

- Ta dạy dỗ người kém cỏi nhất cũng mạnh hơn ngươi không biết bao nhiêu lần.

- Khẩu khí quá lớn!

Chiến Hổ đã tức giận, nói:

- Thiên phú của ngươi vô song, thực lực Phàm Thai Nhục Thân, không, là ta sai, đại thiếu gia của chúng ta đã đạt tới Thiết Bì Cường Thể, thật khó lường, thật sự khó lường, đây là đệ tử thiên phú mạnh nhất Thần Huyền tông chúng ta, đạo tính vô song, đệ nhất nhân Thúy Điểu phong chúng ta, không, là đệ nhất nhân cả bắc Tây Hoàng...

Chiến Hổ xem thường rất rõ ràng, ai cũng có thể nhìn ra.

Rất nhiều đệ tử Thần Huyền tông ở đây cười vang, không ít đệ tử nhìn về phía Lý Thất Dạ với ánh mắt xem thường.

- Hừ, nếu không phải có người bao che hắn, hắn không phải là cái gì cả.

Có đệ tử nói thầm.

Đương nhiên, những đệ tử này không dám chỉ tên điểm họ nói là Lưu Lôi Long, Hoàng Kiệt bao che Lý Thất Dạ, nhưng trong mắt bọn họ xem ra, chính là Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt bao che, nếu không i, Lý Thất Dạ không đáng một đồng trong Thần Huyền tông, mặc kệ tư chất của hắn kém hay ưu tú.

Đối với cười nhạo, Lý Thất Dạ không nghe thấy, hắn rất tùy ý, cười nhạt một tiếng, nói:

- Ân, ngươi vẫn tự hiểu lấy mình, đúng thế, luận thiên phú, luận ngộ tính, không có người nào sánh bằng ta, đương nhiên ta là đệ nhất.

Lý Thất Dạ tự biên tự diễn như thế, các đệ tử chung quanh há hốc mồm.

Chiến Hổ cười nhạo như thế, bất cứ người nào cũng nhìn ra, Chiến Hổ nói lời này không phải nịnh nọt hay khen Lý Thất Dạ, đương nhiên là mỉa mai cười nhạo.

Nhưng Lý Thất Dạ làm như nghe không hiểu, hắn lại tự biên tự diễn trước mặt mọi người, tự nhận là đệ nhất thiên hạ, tất cả đệ tử đều há hốc mồm.

Việc này làm cho Lưu Lôi Long cũng phải cười khổ, hắn không rõ Lý Thất Dạ đang giả ngu hay thế nào khác.

- Chẳng lẽ hắn ngu ngốc tới mức không nghe ra đây là trào phúng hay sao?

Có đệ tử nhìn Lý Thất Dạ với ánh mắt nhìn kẻ ngu, hình như trong Thần Huyền tông không có ai ngu ngốc bằng Lý Thất Dạ.

- Đúng là khó nói, thế gian có không ít kẻ ngu ngốc, có một ít kẻ ngu xuẩn tự nhận là thông minh.

Có đệ tử Yêu tộc thập phần khinh thường nhìn Lý Thất Dạ.

- Khẩu khí thật lớn, muốn trở thành đệ nhất thiên hạ, chờ ngươi trở thành đệ nhất Thần Huyền tông rồi nói sau.

Chiến Hổ không còn cách nào khác, hắn cười nhạo như thế, kẻ khác đã sớm xấu hổ không ngẩng đầu lên được, thậm chí còn tự ti.

Nhưng Lý Thất Dạ không bị hắn ảnh hưởng, giống như đây là chuyện rất bình thường.

- Đệ nhất Thần Huyền tông, có gì khó, chính là ta.

Lý Thất Dạ cười nói.

- Ngươi chính là đệ nhất Thần Huyền tông!

Có đệ tử Thần Huyền tông khó chịu, bọn họ vốn nhìn Lý Thất Dạ không vừa mắt, lúc này đã quát to:

- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao? Thiên Nguyệt sư tỷ mới được là đệ nhất Thần Huyền tông.

- Ah, so với ta còn kém xa.

Lý Thất Dạ hời hợt nói một câu, sau đó hắn ngồi xuống ghế đại sư, híp mắt và tươi cười.

- Hừ!

Tiếng hừ lạnh vang lên, đó là tiếng hừ lạnh rất thanh thúy, vào lúc này có một người đứng đó.

Đây là nữ tử xinh đẹp động lòng người, thời điểm nàng xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của người khác.

- Thiên Nguyệt sư tỷ!

Sau khi nhìn thấy nữ tử này, người nơi đây bạo động, không ít đệ tử hô lớn.

- Thiên Nguyệt sư tỷ đến Thúy Điểu phong chúng ta.

Phát hiện nữ tử xinh đẹp động lòng người, không biết có bao nhiêu đệ tử Thúy Điểu phong hưng phấn đến mức choáng váng.

- Thiên Nguyệt sư muội chính là đệ nhất mỹ nhân Thần Huyền tông chúng ta.

Có nhiều đệ tử si mê nhìn nữ tử, trong mắt mang theo ái mộ.

..................

Cung Thiên Nguyệt, trẻ tuổi đệ nhất nhân của Thần Huyền tông thiên tài, có được Tiên Thiên chân mệnh, lại là tuyệt thế mỹ nữ, nữ tử như nàng, coh dù đi tới nơi nào cũng được người ta chú ý.

Hôm nay, Cung Thiên Nguyệt ăn mặc xiêm y màu xanh nhạt, giống như tinh linh trong rừng rậm, quần áo càng tôn vinh lên thân thể mềm mại hấp dẫn của nàng.

Lúc này quanh người Cung Thiên Nguyệt có hỏa diễm nhảy nhót, tuy hỏa diễm không tỏa ra nhiệt độ kinh người nhưng các đệ tử khác nhìn thấy hỏa diễm lại hoảng sợ.

Hỏa diễm đó chính là biểu tượng của cảnh giới Tam Muội Chân Thân, chỉ có người đạt tới cảnh giới như vậy mới có thể điều khiển Tam Muội Chân Hỏa.

Cho dù là Chiến Hổ nhìn thấy Cung Thiên Nguyệt cũng có thần thái khác biệt, bởi vì hắn là thiên tài trẻ tuổi, hơn nữa Chiến Hổ còn lớn hơn Cung Thiên Nguyệt, hắn sống trong thế giaYêu tộc, điều kiện còn tốt hơn Cung Thiên Nguyệt, nhưng hiện tại đạo hạnh Cung Thiên Nguyệt đã vượt xa hắn.

Hắn có thực lực Vương Giả Phách Thể không cách nào so sánh cùng Cung Thiên Nguyệt, Tam Muội Chân Hỏa của nàng có thể đốt cháy binh khí của hắn trong nháy mắt, cũng lập tức đốt hắn thành tro bụi.

- Sư muội!

Nhìn thấy Cung Thiên Nguyệt, Chiến Hổ tươi cười chào đón.

Lúc này, Cung Thiên Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, ánh mắt lạnh lẽo, nàng không để ý tới Chiến Hổ, nàng chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ mà thôi, trong ánh mắt lộ ra hàn ý.

Trong ánh mắt Cung Thiên Nguyệt lộ ra hàn ý, đương nhiên không phải vì lời của Lý Thất Dạ nói, nàng cũng không phải bởi vì Lý Thất Dạ nói mình có thiên phú cao hơn nàng mà tức giận.

Mà là vì thời điểm bọn họ gặp nhau lần đầu tiên chính là tại đầm nước, Lý Thất Dạ đã nhìn khắp toàn thân của nàng, hơn nữa hắn còn bỏ trốn mất dạng.

Thời điểm Lý Thất Dạ bị cột nước cuốn đi, nàng từng tìm kiếm Lý Thất Dạ, lại không tìm được.

Cho nên, nàng từng âm thầm quyết định, lần sau gặp lại dê xồm này, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha hắn, tuyệt đối sẽ cho hắn đẹp mặt!

Cung Thiên Nguyệt lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi đi về phía Lý Thất Dạ.

Nhìn thấy Cung Thiên Nguyệt đi tới gần Lý Thất Dạ, không ít đệ tử cười lạnh và hả hê nói:

- Hừ, ngu xuẩn này sắp hỏng bét, dám nói năng không biết ngượng như thế, xem Thiên Nguyệt sư tỷ giáo huấn hắn như thế nào.

- Phi, chỉ bằng một chút tạo hóa, Thiên Nguyệt sư tỷ một ngón tay là có thể hủy diệt hắn, hắn tính là cái gì, dám dõng dạc, cũng dám nói thiên phú cao hơn sư tỷ, sau không dùng nướ© ŧıểυ soi mặt, nhìn xem chính mình là mặt hàng gì.

Một đệ tử khác rất khinh thường.

- Hừ, loại phế vật này không cần sư tỷ ra tay, ta nguyện ý đuổi hắn đi vì sư tỷ, một quyền là có thể đánh hắn nằm trên giường không dậy nổi.

Có người ái mộ Cung Thiên Nguyệt cười nói, ánh mắt lộ ra lãnh ý.

.....................

Chiến Hổ lui sang một bên, hắn khoanh tay đứng nhìn, cười lạnh nhìn việc sắp diễn ra, có Cung Thiên Nguyệt thu thập Lý Thất Dạ, hắn cam tâm tình nguyện nhìn.

Nếu như Lý Thất Dạ thật sự là bị Cung Thiên Nguyệt giáo huấn, cho dù Hoàng Kiệt và Lưu Lôi Long muốn bao che hắn cũng không có khả năng, phải biết rằng, chỗ dựa sau lưng Cung Thiên Nguyệt chính là tông chủ Bình Thoa Ông.

Lúc Cung Thiên Nguyệt chậm rãi đi tới, Lý Thất Dạ vẫn nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, giống như không có nhìn thấy Cung Thiên Nguyệt.

- Hừ, đồ không biết sống chết, trước mặt sư tỷ còn dám tự cao tự đại.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ dáng vẻ bình thản, có rất nhiều đệ tử bất bình thay Cung Thiên Nguyệt.

Thời điểm Cung Thiên Nguyệt đi đến trước mặt Lý Thất Dạ, ánh mắt của nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, cũng không có động thủ.

- Ta còn tưởng rằng ngươi trốn tránh không đi ra đấy.

Lý Thất Dạ lúc này lười biếng nhìn Cung Thiên Nguyệt.

- Hừ!

Cung Thiên Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nàng có được thực lực Tam Muội Chân Thân, chỉ hừ lạnh một tiếng cũng có thể chấn nhϊếp tâm hồn người khác, không ít đệ tử cảm thấy nội tâm lạnh buốt, cũng không dám nhìn thẳng Cung Thiên Nguyệt.

Nhưng Lý Thất Dạ không bị ảnh hưởng, vẫn lười biếng nằm trên ghế.

- Xem ra, ngươi rất tự tin vào mình.

Cung Thiên Nguyệt mở miệng, giọng nói thanh thúy dễ nghe nhưng mang theo hàn khí, nàng càng lạnh lùng các đệ tử Thần Huyền tông càng kính sợ.

Mặc dù nói, tại Thần Huyền tông có rất nhiều đệ tử ái mộ nàng, nhưng Cung Thiên Nguyệt luôn xa cách mọi người, cho nên những đệ tử ái mộ cũng không dám tới gần.