Đế Bá

Chương 4411: Luyện Hóa

Hắc Thạch Tử từ chối ý tốt của Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:

- Không cần. Ta ở lại đây đang tốt lành, cũng nên bình tâm, lâu thêm trăm ngàn vạn năm nữa cũng không sao.

Đại Hắc Ngưu cười nhạt:

- Cho ngươi tiếp tục ở đây để nuốt sống người khác sao? Ngươi còn muốn nuốt sống bao nhiêu người nữa?

Hắc Thạch Tử vô tội nói:

- Không trách ta được. Nếu bọn họ không có lòng tham thì sẽ gặp kết cục vậy sao? Nếu bọn họ giữ vững đạo tâm, không dao động thì sẽ thành món ngon trong miệng ta sao? Tất cả chỉ vì lòng tham, không phải ta nuốt sống bọn họ mà là lòng ngươi!

Lòng Thánh Sương Chân Đế rung động, may mắn lúc đó có Lý Thất Dạ nhắc nhở nếu không thì nàng cũng rơi vào kết cục như vậy, chết không có chỗ chôn.

Đại Hắc Ngưu cười khẩy nói:

- Cãi chày cãi cối, ngươi có xạo cỡ nào cũng không thoát được sự thật ngươi đã thành ma!

Hắc Thạch Tử lạnh nhạt nói:

- Ma cũng vậy, thần cũng thế, bản chất đều giống nhau. Đây chẳng qua là thế giới mạnh ăn thịt yếu, thần và ma có gì khác nhau? Nếu có thì chẳng qua là thủ đoạn khác biệt.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

- Vậy ngươi còn nhớ ngày tháng làm thần thạch trong Vạn Cổ Uyên không? Có nhớ trong Vạn Cổ Uyên, lần đầu tiên ngươi có linh thức ngước nhìn bầu trời là cảm giác gì? Suy nghĩ đầu tiên trong lòng là gì?

Lời nói của Lý Thất Dạ tràn ngập vận liệt, tiết tấu, khiến người bị éo theo.

Hắc Thạch Tử chấn động, chìm trong im lặng, dường như nó đang nhớ lại ngày tháng ở Vạn Cổ Uyên, khi đó nó là một cục đá vô âu lo.

Một lúc lâu sau Hắc Thạch Tử thì thào:

- Rất yên tĩnh, bình yên êm ả, khuyết điểm duy nhất là quá yên lặng, nếu náo nhiệt một chút thì càng tốt.

Hắc Thạch Tử thẫn thờ nhớ lại ngày tháng xưa cũ.

Như Lý Thất Dạ nói, khi nó có được linh thưc, giây phút đó nó ở sâu trong Vạn Cổ Uyên ngước nhìn bầu trời, suy nghĩ đầu tiên trong lòng nó là gì? Nó muốn gì?

Giờ nhớ lại ý niệm đầu tiên lúc mình sinh ra, mọi thứ càng lúc càng xa, sau này Hắc Thạch Tử sắp quên mất.

Hắc Thạch Tử đang thẫn thờ chợt cảm nhận đau nhức, nó thê lương hét thảm:

- A!

Từ kẽ tay của Lý Thất Dạ rũ xuống lửa đại đạo, lửa đại đạo chí cao vô thượng nháy mắt bao bọc Hắc Thạch Tử, đốt cháy nó.

Hắc Thạch Tử hoảng sợ la làng, vùn vẫy:

- Ngươi muốn làm gì!?

Nhưng Hắc Thạch Tử bị trấn áp dưới núi, mặc cho nó vùng vẫy cỡ nào cũng không thể trốn thoát lửa đại đạo của Lý Thất Dạ.

Dù không bị trấn áp, nếu Lý Thất Dạ muốn luyện hóa nó thì Hắc Thạch Tử cũng không vùng thoát được.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

- Không làm gì, chỉ cho ngươi trở về bản ngã. Lực lượng hắc ám không thuộc về ngươi, chẳng qua bị người phủ lên người của ngươi.

Hắc Thạch Tử hét chói tai:

- Không! Ta không cần! Ta bị trấn áp ở đây là được rồi, bây giờ thế nào cứ để nguyên vậy đi!

Đại Hắc Ngưu vui sướиɠ khi người gặp họa cười nói:

- Theo ta thấy uy lực tiếng cầm quá nhỏ, muốn hao mòn chết ngươi không biết đến ngày tháng năm nào, để đại thánh nhân giúp ngươi một tay đi. Tuy ban đầu hơi đau đớn nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Ngươi tưởng tượng đi, năm xưa người đó vướt ngươi lên từ Vạn Cổ uyên, luyện hóa ngươi thì ngươi cũng đau khổ không chịu nổi đúng không?

Trong khi Đại Hắc Ngưu lải nhải thì Hắc Thạch Tử gào thảm thiết:

- A!!!!

Xèo xèo xèo!

Cơ thể Hắc Thạch Tử dần hòa tan.

Xuất thân của Hắc Thạch Tử bẩm sinh bất phàm, là vô thượng thần thạch, chất liệu đá nghịch thiên không gì sánh bằng. Nhưng bị lửa đại đạo của luyện hóa làm Hắc Thạch Tử không chịu nổi dần hòa tan.

Trong tiếng xèo xèo lửa đại đạo thiêu cháy, khói đen bốc lên vặn vẹo như vạn cổ độc ác.

Hắc ám toát ra có thể mục rữa không gian, không gian bị nó ăn mòn ra một cái lỗ nhỏ.

Khói đen này mà dính vào sinh linh nào, hao cỏ cây cối hay chim bay cá nhảy là tất cả sẽ bị ma hóa trong tích tắc.

Nhưng những khói đen mới chui ra thì tay kia của Lý Thất Dạ rực cháy lửa đại đạo khóa lại khói đen, đốt cháyt hết.

Cơ thể Hắc Thạch Tử dần hòa tan, nó đau đớn gào thét muốn chạy trốn nhưng vô ích. Hắc Thạch Tử không chỉ bị lực lượng của ngọn núi trấn áp tại đây, lửa đại đạo của Lý Thất Dạ cũng khóa chặt nó lại, mặc cho nó cố vùng vẫy cũng không làm nên chuyện gì.

Cơ thể Hắc Thạch Tử hòa tan thành dung nham như mực đen, đặc quánh lại. Dung nham đen mấp máy như có sự sống.

Nhìn dung nham đen mấp máy khiến người rợn tóc gáy, như có tà vật phủ lên thân thể của ngươi, xâm nhập vào người, thay thế ngươi. Cảnh đó khiến người rét run, buồn nôn.

Xèo xèo xèo!

Tiếng đốt cháy vang bên tai không dứt, dung nham đen càng lúc càng nhiều. Lửa đại đạo đốt càng dữ dội, thân thể của Hắc Thạch Tử bị hòa tan càng mau hơn.

Khi thân thể Hắc Thạch Tử bị hòa tan đến trình độ nhất định thì không tan ra nữa. Trong dung nham đen lộ ra cục đá càng nhỏ, dường như chỉ có vỏ ngoài của nó bị hòa tan.

Nhìn thân thể Hắc Thạch Tử bị hòa tan bên trong lộ ra một cục đá đen khác, nhóm Thánh Sương Chân Đế rất ngạc nhiên.

Thánh Sương Chân Đế hút ngụm khí lạnh kinh hoàng nhìn dung nham đen chảy ra:

- Đây là cái gì!?

Thánh Sương Chân Đế có lực lượng quang minh vô thượng, nàng rất nhạy bén, trong khoảnh khắc đã cảm nhận lực lượng hắc ám đáng sợ chất chứa trong dung nham. Lực lượng hắc ám này có thể dời núi lấp biển, tính hủy diệt cực kỳ mạnh.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

- Cũng là một phần bản thế của nó, nhưng nó đã bị xâm thực. Nó trời sinh bất phàm, như nó đã nói, nó là vô thượng thần thạch, bị hắc ám mạnh hơn nữa luyện hóa thì nó vẫn giữ lại một phần bản ngã.

Thánh Sương Chân Đế hỏi dồn:

- Cục đá nhỏ xíu bên trong là bản ngã của nó?

Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, lửa đại đạo trong tay hắn đốt cháy càng dữ dội hơn như muốn đốt hết tất cả, dung nahm đen bị đốt tan từ từ.

Xèo xèo xèo!

Thanh âm vang bên tai không dứt, dung nham màu đen bị từ từ đốt thành khói đen. Khói đen vừa chui ra đã bị lửa đại đạo trên tay khác của Lý Thất Dạ đốt cháy.

Lý Thất Dạ muốn hoàn toàn đốt cháy lực lượng hắc ám, thiêu đốt nó không còn mmột mảnh.