Có Ngũ Hành Sơn phụ trách một phần ba, Huệ Thanh Tuyền mở miệng tỏ thái độ thì công trình to lớn này dễ dàng nhiều. Nhân lực, tài lực đều sẽ đến nơi, tu sửa sơ hở Thiên Tiệm chỉ còn lại vấn đề thời gian.
Huệ Thanh Tuyền chậm rãi nói:
- Hãy mau sửa đi, sớm một ngày thì yên tâm chút. Thời gian không đợi ai, tai nạn sẽ không chờ ai, nên đến sẽ đến. Khi đó nếu không chuẩn bị sẵn sàng thì mọi thứ đều phí công, tất cả sẽ thành mây khói.
Thái Doãn Hỉ vội đáp:
- Doãn Hỉ hiểu, Doãn Hỉ nhất định gánh vác trách nhiệm quan trọng này, sửa xong trong thời gian nhanh nhất! Dù thế nào Doãn Hỉ đều sẽ cùng sống còn với Thiên Tiệm!
Thái Doãn Hỉ nói năng dõng dạc, lão xuất thân từ Ngũ Hành Sơn, dám hứa hẹn như vậy trước mặt Ngũ Hành Thiên Nữ thì không chỉ là thuận miệng nói. Lời Thái Doãn Hỉ nói ra sẽ chịu trách nhiệm thực hiện bằng được.
Ngũ Hành Thiên Nữ Huệ Thanh Tuyền cũng rất tin tưởng thực lực của Thái Doãn Hỉ:
- Ta tin tưởng năng lực của Doãn đại nhân.
Lý Thất Dạ đứng dậy, duỗi lưng nói:
- Được rồi, hết chuyện của ta, tới lúc đi rồi.
Khi Lý Thất Dạ rời đi, Huệ Thanh Tuyền chào từ biệt:
- Mong còn được gặp lại Lý huynh.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Tin tưởng rất nhanh sẽ gặp lại.
Lý Thất Dạ rời khỏi phủ Quan Thủ.
Có người tiến lên nghênh đón ngay:
- Đạo huynh!
Người này chờ Lý Thất Dạ ở ngoài phủ đã lâu, người đó là Thánh Sương Chân Đế của Quang Minh Thánh Viện.
Thánh Sương Chân Đế là Chân Đế vô địch thập nhị cung, cao quý vô song, nhưng nàng sẵn lòng chờ đợi Lý Thất Dạ, dù thời gian lâu cỡ nào nàng cũng tràn đầy kiên nhẫn.
Thấy mặt Lý Thất Dạ, Thánh Sương Chân Đế cụi gập đầu chào.
Thánh Sương Chân Đế không vòng vo, dứt khoát nói thẳng:
- Đạo huynh, các lão Thánh Viện đều muốn bái kiến đạo huynh.
Đại Hắc Ngưu khinh thường cười nói:
- Ha, đám lão bất tử của Thánh Viện các ngươi rốt cuộc phản ứng lại, muốn kéo người? Thấy có giá trị thì bị lửa dí mông hấp tấp chạy tới.
Bị Đại Hắc Ngưu cười nhạo làm Thánh Sương Chân Đế lúng túng cười gượng. Các vị lão tổ của Quang Minh Thánh Viện đến đúng là có ý muốn lôi kéo Lý Thất Dạ, nói sao thì hắn là học sinh của Quang Minh Thánh Viện. Sao Quang Minh Thánh Viện có thể để vuột mất một học sinh tốt được?
Lý Thất Dạ cười cười:
- Không dám nhận lễ nặng như vậy, sau này có duyên luôn sẽ gặp lại.
Đại Hắc Ngưu cố ý giội nước lạnh móc mỉa Quang Minh Thánh Viện:
- Ha, bỏ lỡ cơ hội là không còn nữa, so với đám lão già các ngươi thì tiểu tử Tẩy Tội viện có ánh mắt hơn, trước người một bước.
Đại Hắc Ngưu gọi tiểu tử Tẩy Tội viện tức là viện trưởng Đỗ Văn Nhụy.
Thánh Sương Chân Đế hít sâu, nói:
- Ta nhất định sẽ chuyển lời của đạo huynh lại, cánh cửa Quang Minh Thánh Viện luôn mở ra vì đạo huynh, hoan nghênh đạo huynh tùy thời trở về.
Thánh Sương Chân Đế biết Lý Thất Dạ mạnh đến không thể tưởng tượng, tồn tại như hắn hoàn toàn không cần sống dựa vào Quang Minh Thánh Viện. Các vị lão tổ của Quang Minh Thánh Viện muốn lôi kéo Lý Thất Dạ là vì có danh phận, nói sao thì Lý Thất Dạ từng là học sinh của Tẩy Tội viện, tốt xấu có thể bắt quàng làm họ.
Thánh Sương Chân Đế hiểu rõ loại người như Lý Thất Dạ chưa chắc sẽ nể tình các vị lão tổ của Quang Minh Thánh Viện.
Lý Thất Dạ cười cười:
- Có cơ hội rồi tính, dù sao ta là học sinh Tẩy Tội viện.
Thánh Sương Chân Đế cúi đầu nói:
- Ta hiểu, Tẩy Tội viện là một trong năm học viện của Quang Minh Thánh Viện chúng ta, tương lai tiền đồ vô lượng, rồi sẽ nuôi dưỡng ra rường cột.
Thánh Sương Chân Đế thốt ra lời nói có sức nặng, cũng khéo léo. Làm Chân Đế thập nhị cung, lời nàng nói không chỉ nghe cho vui.
Thánh Sương Chân Đế lại cúi đầu chào Lý Thất Dạ, gật đầu chào Đại Hắc Ngưu sau đó rời đi.
Nhìn Thánh Sương Chân Đế đi xa, Đại Hắc Ngưu cười gian:
- Nha đầu này rất thông minh, tiếc rằng Quang Minh Thánh Viện có bốn đại viện, nàng chỉ ở trong Bắc Viện. Nàng không thể nắm quyền toàn Quang Minh Thánh Viện, không thì Quang Minh Thánh Viện có thể lên một bậc thang cao hơn, nghênh đón thời đại mới.
Đại Hắc Ngưu đánh giá Thánh Sương Chân Đế rất cao, nàng cũng có năng lực, trí tuệ đó.
Điều đáng tiếc là Quang Minh Thánh Viện quá lớn, Bắc Viện chỉ là một trong bốn viện của Quang Minh Thánh Viện. Thánh Sương Chân Đế muốn nắm giữ nguyên Quang Minh Thánh Viện phải làm các lão giao quyền lại, nhưng chuyện này rất khó khăn.
Dù vậy Thánh Sương Chân Đế vẫn hứa hẹn với Lý Thất Dạ.
Mọi người đều biết Lý Thất Dạ xuất thân từ Tẩy Tội viện, hắn ít nhiều gì có chút tình cảm với nó.
Mới rồi Thánh Sương Chân Đế hứa hẹn với Lý Thất Dạ rằng về sau nàng sẽ tùy khả năng quan tâm Tẩy Tội viện. Trong quyết sách của Quang Minh Thánh Viện, đặc biệt là chia tài nguyên, nếu Thánh Sương Chân Đế có thể làm chủ thì nàng hoặc nhiều hoặc ít sẽ nâng đỡ Tẩy Tội viện, nghiêng hướng Tẩy Tội viện một chút.
Dù sao Quang Minh Thánh Viện muốn xin chút tình cảm với Lý Thất Dạ thì phải đưa ra thành ý. Thánh Sương Chân Đế không thể nắm quyền lớn của Quang Minh Thánh Viện vẫn đưa ra lời hứa, từ đây nhìn ra được sự quyết đoán của nàng.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Quang Minh Thánh Viện đúng là nhân tài lớp lớp, nhưng nó quá khổng lồ, đuôi to khó vẫy.
Đại Hắc Ngưu cười gian nói:
- Ha, chuyện này nên do thụ yêu già nhức đầu, tương lai lão sẽ khổ đây.
Đại Hắc Ngưu vui sướиɠ khi người gặp họa, nó như nhìn thấy bộ dạng nhức đầu của thụ yêu già.
Lý Thất Dạ cười cười, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi hãy về đi, ta còn có chuyện.
Không đợi nhóm Đại Hắc Ngưu lấy lại tinh thần Lý Thất Dạ đã rời đi.
Đại Hắc Ngưu không hỏi Lý Thất Dạ đi đâu, nó mang theo hai nàng Liễu Yến Bạch trở về:
- Được rồi, chúng ta đi về trước.
Lý Thất Dạ ra Thiên Hùng quan, vượt qua Thiên Tiệm kéo dài ức vạn dặm đi tới tận cùng, đối với cường giả tu sĩ bình thường thì rất khó đi tới cuối Thiên Tiệm. Không chỉ vì Thiên Tiệm quá khổng lồ, siêu dài, cũng vì khi đi đến cuối Thiên Tiệm sẽ có lực lượng cường đại không gì sánh bằng. Càng đến gần thì lực lượng này càng mạnh hơn, nó sẽ ngăn cách người đến gần nó.
Lý Thất Dạ đáp xuống cuối Thiên Tiệm, đứng trước chân tường cũ, đưa mắt nhìn.
Đứng trước chân tường cũ ngước lên nhìn tường thành như đâm thẳng lên vũ trụ, mây trắng lững lờ bay một nửa chiều cao tường thành, có thể tưởng tượng tường thành Thiên Tiệm to lớn cỡ nào.
Cuối Thiên Tiệm nằm ở dưới chân tường cũ, nơi này là vùng đất vô cùng xa xôi của đất biên hoang, ngày thường không có bóng người. Những người chạy nạn hoặc tránh né kẻ thù cũng sẽ không đến đây, càng không an cư ở lại.