Đế Bá

Chương 3914: Cáo Mượn Oai Hùm (1)

"Phanh..."

Thế nhưng, khi thương kình như thanh long múa vuốt lao hướng Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ tùy tiện vỗ một chưởng. Trong tiếng "phanh" này, không chỉ thương kình như thanh long vỡ nát, mà cả đại đội binh mã đều bị một chưởng này của Lý Thất Dạ vỗ trúng.

Khi một chưởng của Lý Thất Dạ vỗ xuống thì giống như trời sập, mặc dù Lý Thất Dạ đánh ra một chưởng này rất hời hợt, không hề dùng sức, thế nhưng nó lại giống như trời sập, chỉ nghe một tiếng "phanh", chỉ thấy cả đại đội binh mã đều bị vỗ trúng.

Khi Lý Thất Dạ thu tay lại thì máu tươi nhuộm đỏ bùn đất, máu tươi chảy xuôi trên bùn đất. Lúc này nào còn đại đội binh mã Mộc gia nữa, đại đội binh mã của Mộc gia bị bàn tay của Lý Thất Dạ đập thành một lớp bánh thịt mỏng dính.

- Thật nhàm chán.

Lý Thất Dạ ngáp một cái, lạnh nhạt nói:

- Tại sao luôn có người cho rằng có thể khiêu chiến ta thế nhỉ, tại sao lại luôn cho rằng có thể gϊếŧ chết ta chứ?

Nhất thời, toàn bộ thiên địa yên tĩnh. Ngay khoảnh khắc sinh tử, Mộc Kiếm Chân Đế cứu Lãnh Điện Kiếm Thần, thế nhưng lại không kịp cứu đại đội binh mã Mộc gia, cả đại đội binh mã bị một chưởng của Lý Thất Dạ tiêu diệt.

Nhìn một màn này, không ít người nín thở. Thân là một trong ba cự đầu, Mộc gia luôn luôn thống lĩnh đạo thống của bọn họ, thống trị hết thời đại này đến thời đại khác, Mộc gia ở Đế Thống Giới có được địa vị không thể rung chuyển.

Hôm nay đại đội binh mã của Mộc gia bị người ta vỗ thành bánh thịt, điều này cũng tương đương với tuyên chiến với Mộc gia.

Ở Đế Thống Giới, người dám tuyên chiến với Mộc gia rải rác không nhiều, sau Đoạn Ngọc Chân Đế thì đệ nhất hung nhân trở thành người thứ hai dám tuyên chiến với Mộc gia.

- Tôn giá, lòng dạ quá độc ác rồi.

Lúc này, tiếng nói hùng hậu của Mộc Kiếm Chân Đế vang lên. Lúc này, tiếng nói của Mộc Kiếm Chân Đế cuồn cuộn đế uy, mặc dù hắn vẫn chưa lộ mặt, thế nhưng đế uy đã vang trời, có thể trấn áp thiên địa, khiến người ta giật mình sợ hãi.

Vừa rồi Mộc Kiếm Chân Đế ra tay cứu đại đệ tử của hắn, thế nhưng lại không thể cứu đại đội binh mã Mộc gia, điều này cũng giống như vả mạnh vào mặt của hắn, là khiêu chiến đế uy của hắn, cũng là kɧıêυ ҡɧí©ɧ quyền uy của Mộc gia.

- Đúng, ta lòng dạ độc ác đấy!

Lý Thất Dạ ngáp một cái, nói:

- Đừng thuyết giáo với ta, hôm nay nếu như đã tới đây rồi thì cần phải có giác ngộ bị chém chết. Cái gọi là Chân Đế, cái gọi là đạo nhân, dám đối địch với ta, chỉ có một con đường chết.

Lời này vừa thốt, rất nhiều người đang có mặt lập tức trầm mặc. Đệ nhất hung nhân đúng là hung ác, lúc này không chỉ không lọt mắt Mộc Kiếm Chân Đế, mà còn không lọt mắt cả Bách Nhật đạo nhân.

- Thứ không biết sống chết...

Nghe Lý Thất Dạ làm nhục lão tổ tông của mình như thế, Lư Vĩ Quân quát lên:

- Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!

- Chỉ bằng cháu rùa nhà ngươi sao?

Lý Thất Dạ không hề quan tâm, lướt nhìn Lư Vĩ Quân, lạnh nhạt nói:

- Nếu như ngươi có bản lĩnh thì ta còn coi trọng mấy phần, thế nhưng ngươi chỉ là tên phế vật ỷ vào lão tổ tông của mình để khoe khoang mà thôi, vậy mà cũng dám ở đây ồn ào không ngừng, hôm nay ta gϊếŧ ngươi trước rồi mới gϊếŧ những người khác.

Lư Vĩ Quân bị câu nói này của Lý Thất Dạ chọc giận hộc máu, mặt mày tím ngắt, giống hệt như là gan heo, rất lâu không nói ra lời, tức giận run cầm cập.

Nghe Lý Thất Dạ nói thế, một số người cảm thấy hả hê, bởi vì mọi người đều biết rằng Lư Vĩ Quân kiêu căng như thế, khoe khoang như thế, không coi ai ra gì như thế, đơn giản là vì ỷ vào lão tổ tông của hắn Bạch Nhật đạo nhân là trường tồn bất hủ mà thôi.

Trong mắt một số người trẻ tuổi, luận thiên phú, luận thực lực thì Lư Vĩ Quân không bằng mình. Bây giờ vậy mà lại bị Lư Vĩ Quân xem thường, thậm chí Lư Vĩ Quân còn nhìn xuống bọn họ, khiến một số người trẻ tuổi rất khó chịu, chẳng phải có lão tổ tông tốt thôi sao? Có gì hơn người chứ.

Mặc dù rất nhiều người trong lòng khó chịu, thế nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng. Bây giờ Lý Thất Dạ lại nói ra lời mà bọn họ muốn nói, nhất thời, một ít thiên tài trẻ tuổi cảm thấy rất hả dạ.

- Đệ nhất hung nhân đúng là đệ nhất hung nhân, làm việc đơn giản sảng khoái, đối với ai cũng đều bá đạo hung ác như vậy, phục.

Có cường giả trẻ tuổi lén lút giơ ngón tay cái, trong lòng cảm thấy hết sức hả dạ, nhất là nhìn dáng vẻ tức giận hộc máu của Lư Vĩ Quân thì càng mừng thầm không thôi.

- Thứ không biết sống chết, hôm nay bổn công tử muốn uống máu của ngươi, lột da của ngươi, rút gân của ngươi, ăn thịt của ngươi!

Lúc này Lư Vĩ Quân nghiến răng nghiến lợi, hai mắt tàn nhẫn, lúc này khuôn mặt của hắn vặn vẹo, nhìn rất dữ tợn.

Bị Lý Thất Dạ sỉ nhục trước mặt người trong thiên hạ, hắn làm sao nuốt nổi cơn giận này, không gϊếŧ Lý Thất Dạ, hắn khó tiêu mối hận này.

- Bốn người các ngươi, lên cho ta, phải gϊếŧ chết hắn, phải chém hắn thành muôn mảnh.

Lúc này Lư Vĩ Quân mặt này dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, quát bốn vị Chân Thần bất hủ ở bên cạnh.

- Vâng, công tử.

Bốn vị Chân Thần bất hủ quát lớn, đi lên phía trước.

Luận thực lực, bốn vị Chân Thần bất hủ này mạnh hơn Lư Vĩ Quân rất nhiều lần. Có thực lực như thế, nếu đổi lại là người khác thì Lư Vĩ Quân chỉ đáng làm vãn bối của bọn họ mà thôi.

Thế nhưng hôm nay bọn họ chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Lư Vĩ Quân, mặc cho Lư Vĩ Quân sai khiến. Cũng hết cách rồi, ai kêu Lư Vĩ Quân có một vị lão tổ tông tốt chứ. Bọn họ hiệu lực với Lư Vĩ Quân cũng vì mệnh lệnh của Bách Nhật đạo nhân mà thôi.

Trong nháy mắt, bốn vị Chân Thần bất hủ bao vây Lý Thất Dạ, vây nhốt Lý Thất Dạ vào chính giữa, phong tuyệt tám hướng, muốn đại chiến với Lý Thất Dạ.

- Tôn giá, chuyện gì cũng phải thấy đỡ rồi thôi, ngươi không chọc nổi công tử nhà chúng ta.

Lúc này, một vị Chân Thần bất hủ trầm giọng:

- Bây giờ ngươi nhận sai với công tử nhà chúng ta thì vẫn còn kịp, nếu như ủ thành đại họa thì đến lúc đó không chỉ ngươi có tai họa ngập đầu, mà đạo thống của ngươi, tông môn của ngươi cũng sẽ tan thành tro bụi. Chủ nhân chúng ta mà giận dữ thì thiên hạ không ai có thể che chở ngươi, hắn vừa ra tay thì mọi đạo thống đều tan vỡ dưới tay của lão nhân gia...

- Là bản thân các ngươi nghĩ như vậy mà thôi.