Lý Thất Dạ vẫn chưa nói hết thì chỉ nghe "phốc", một sợi rễ già cứng rắn như thép khóa chặt hai chân của Long Tôn lại. Hạ bàn của Long Tôn bị khóa, lập tức mất ưu thế. Từng sợi rễ già bò lên người hắn như linh xà, muốn trói chặt hắn lại.
- Mở ---
Vị Long Tôn này hét lên điên cuồng, muốn chém nát tất cả sợi rễ. Thế nhưng những sợi rẽ này giống như bàn tay khổng lồ nhấc ngược hắn lại. Chỉ nghe "ầm ầm ầm" nặng nề, nện Long Tôn xuống đất hết lần này tới lần khác.
Nhìn thấy cảnh này, không ít người có mặt ở đây trợn mắt há hốc mồm. Đây chính là Long Tôn, là trấn quốc chi trụ của Vạn Thọ quốc. Không ngờ lại thất bại như thế, hơn nữa từ đầu tới cuối Lý Thất Dạ chưa hề ra tay.
- Ai, ta đã bảo ngươi cẩn thận rồi. Lớn tuổi như vậy mà bản lĩnh cũng quá yếu ớt rồi.
Lý Thất Dạ uống trà, lắc đầu cảm thán rằng:
- Xem ra cái gọi là trấn quốc chi trụ của Vạn Thọ quốc các ngươi cũng chẳng ra làm sao.
Bị Lý Thất Dạ chế nhạo như vậy, nét mặt của vị Long Tôn này hết sức khó coi. Hắn hét lên điên cuồng:
- Tiểu súc sinh, ta nhất định phải gϊếŧ ngươi ---
"Ầm ---"
Vị Long Tôn này còn chưa nói hết lời thì chỉ thấy những sợi rễ già hóa thành một cú đấm lớn đấm mạnh lên trên mặt của vị Long Tôn này. Vị Long Tôn này tuy rằng mặc áo giáp toàn thân, thế nhưng lớp giáp bị đánh hõm xuống. Cú đấm này quá bá đạo, khiến cho Long Tôn bên trong áo giáp khặc máu.
- Lên ---
Nhìn thấy vị Long Tôn này bị thương, ba mươi lăm Long Tôn khác không ngồi yên nữa, đồng thời quát lên. Ba mươi lăm Long Tôn chớp mắt lao lên, cùng đánh về phía Lý Thất Dạ.
"Đùng, đùng, đùng" Từng tiếng trời đất rung chuyển vang lên. Ba mươi lăm Long Tôn cùng nhau xông tới, thật giống như muốn đạp nát Dược Đàn, toàn bộ Dược Đàn rung chuyển. Tất cả mọi người lung lay, thậm chí có người bị lung lay tới mức hoa mắt chóng mặt.
Thế nhưng ba mươi lăm Long Tôn chưa kịp xông tới trướt mặt Lý Thất Dạ thì đã nghe "phốc, phốc, phốc", vô số rễ già đâm khỏi mặt đất, giống như thiên la địa võng, ngăn chặn ba mươi lăm Long Tôn lại.
Vô số rễ già đan dệt với nhau, thoạt nhìn y hệt như loạn xà nhảy múa, ba mươi lăm Long Tôn giống như rơi vào biển rễ già, vô số rễ già nhấn chìm bọn họ, vô số rễ già đu bám lên người bọn họ như những con linh xà.
Cảnh tượng quỷ dị kinh khủng như vậy khiến cho mọi người há hốc mồm. Mọi người không biết những sợi rễ già này lòi đâu ra mà nhiều đến như vậy. Cứ như là tất cả rễ già ở Dược Lư đều chạy tới nơi này, ngàn vạn rễ già đâm lên vây gϊếŧ ba mươi sáu Long Tôn.
"Ầm, ầm, ầm" Từng tiếng va chạm vang lên, ba mươi sáu Long Tôn khổ chiến trong biển rễ già, rễ già vô số chém không hết, chặt không đứt, chúng nó chui ra khỏi lòng đất vô cùng vô tận, khiến cho ba mươi sáu Long Tôn vướng trái vướng phải, khó khăn ứng phó.
Nhìn ba mươi sáu Long Tôn bị ép rối loạn chân tay trong biển rễ già, mọi người có hơi choáng váng. Ba mươi sáu Long Tôn chính là lực lượng mạnh mẽ nhất của Ngân Long quân đoàn, cũng là trấn quốc chi trụ của Vạn Thọ quốc. Thế nhưng khi đối mặt với Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ còn chưa ra tay thì bọn họ đã rơi vào cảnh khốn khó kinh khủng đến như vậy.
- Ai, này mà là trấn quốc chi trụ à, yếu tới mức không có từ ngữ nào hình dung được.
Lý Thất Dạ uống tiên trà, nằm nửa người trên ngai vàng, hai chân gác cao trên bàn đá phía trước, dáng vẻ như đang ngự trị cửu thiên.
Lúc này ba người Mục Nhã Lan rất nhàn nhã, không hề lo lắng. Các nàng pha trà cho Lý Thất Dạ, lột tiên quả cho Lý Thất Dạ, hầu hạ Lý Thất Dạ thật chu đáo.
Dường như chuyện soán vị đoạt quyền lần này không cần các nàng bận tâm nữa, một mình Lý Thất Dạ là đủ tiêu diệt toàn bộ Vạn Thọ quốc.
- Liên hợp ---
Đánh hoài không hết, ba mươi sáu Long Tôn hét lên. Bọn họ vất vả hội tụ lại một chỗ, trong nháy mắt, chỉ nghe "vù", áo giáp trên người bọn họ dâng trào ánh sáng. Nhất là l*иg ngực của bọn họ lại càng dâng trào một cột sáng cực kỳ óng ánh, vô cùng thuần túy, cực kỳ trong suốt.
Nhìn kỹ lại thì mọi người mới phát hiện ở l*иg ngực bọn họ khảm nạm từng viên chân thạch. Những viên chân thạch này không ngừng cung cấp chân khí thuần hậu nhất cho áo giáp, khởi động sức mạnh đáng sợ của bộ giáp này.
"Đùng ---"
Trong nháy mắt, l*иg ngực của ba mươi sáu Long Tôn dâng trào cột sáng, ba mươi sáu cột tráng chớp mắt dung hợp lại với nhau, hóa thành một cột sáng cao lớn hơn. Cột sáng này chớp mắt xông thẳng ra bên ngoài.
Khi cột sáng này công kích, trăm nghìn ngôi sao nằm sâu trong thiên vũ nổ tung, uy lực tuyệt luân. Chỉ nghe một tiếng "xuy", khi cột sáng này quét qua thì rễ già bị thiêu cháy, không thứ gì có thể ngăn cản cột sáng.
Chỉ nghe tiếng "xuy, xuy, xuy" vang bên tai không dứt. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, rễ già dày như núi mênh mông như biển bị phá hủy, cành khô chất chồng như núi. Đương nhiên cũng có rất nhiều rễ già bị thiêu cháy trong nháy mắt, hóa thành tro bụi.
"Rầm ---"
Cuối cùng ba mươi sáu Long Tôn bước ra ngoài. Bọn họ đều mặc áo giáp vô cùng to lớn, đồng thời khi chất đạp xuống đất thì thiên địa dường như rung chuyển, khiến người ta cảm thấy sợ hãi nổi da gà.
Ba mươi sáu Long Tôn, đúng thật là quá mạnh mẽ.
Ba mươi sáu Long Tôn sắp thành hàng chặn trước mặt Lý Thất Dạ. Lúc này bọn họ đằng đằng sát khí, áo giáp trên người bọn họ lấp lánh chói mắt, nhìn vào trông chẳng khác gì ba mươi sáu vị thần linh hạ phàm, khiến người ta phải kính nể, khiến người ta phải rùng mình sợ hãi.
- Tiểu bối, ngươi muốn chết như thế nào?
Lúc này, một người trong ba mươi sáu Long Tôn lên tiếng, âm thanh lạnh lùng, sát khí cuồn cuộn, khiến người ta vừa nghe thì đã giật mình.
- Dù sao cũng là trấn quốc chi trụ ---
Nhìn ba mươi sáu Long Tôn, có lão tổ đại giáo thì thào rằng.
Với sức mạnh của ba mươi sáu Long Tôn, đúng thật là có thể quét ngang rất nhiều môn phái ở Vạn Thống Giới. Hơn nữa nội tình của Vạn Thọ quốc không chỉ có như vậy. Cũng khó trách Vạn Thọ quốc lại dám nhòm ngó quyền lực của Trường Sinh đạo thống.
- Chết như thế nào?
Lý Thất Dạ vẫn nằm nửa người trên ngai vàng, nhàn nhã nói rằng:
- Các ngươi quá coi trọng mình rồi. Chút bản lãnh ấy mà cũng muốn gϊếŧ chết ta sao? Ta không cần ra tay thì cũng có trăm ngàn phương pháp tiêu diệt các ngươi. Cũng được, để ta cho các ngươi nhìn thấy thủ đoạn của ta. Chờ các ngươi có thực lực xông tới đây thì tính chuyện gϊếŧ ta cũng không muộn.
---------------