Đế Bá

Chương 2420: Đại thụ chống trời

Lý Thất Dạ quay người rời khỏi, thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người trầm mặc, mặc dù nói Lý Thất Dạ không thể tiêu diệt Tổ Lục, nhưng mà trận chiến này đã rung động tất cả người Thiên Linh Giới, ngay cả ba gốc tổ thụ liên thủ trả giá lớn bằng tuổi thọ, lúc này mới ngăn cản được Lý Thất Dạ, đây là kết cục đáng sợ cỡ nào.

Ba gốc tổ thụ dùng tuổi thọ làm đại giá mới có thể ngăn Lý Thất Dạ, hơn nữa Lý Thất Dạ không chút bị thương, phá thiên rời đi, thử nghĩ với thực lực của Lý Thất Dạ như vậy, phóng nhãn cửu thiên thập địa, còn có ai là đối thủ của Lý Thất Dạ?

- Thì ra trước đó tất cả chỉ là tập thể dục với, Lý Thất Dạ mà thôi, hắn chỉ đùa bỡn đối thủ, hắn căn bản không xuất ra toàn bộ thực lực, không có sử dụng toàn bộ thủ đoạn.

Những tu sĩ từng nhìn thấy Lý Thất Dạ quyết đấu với Mộng Trấn Thiên đều thì thào nói nhỏ.

Vào thời điểm này, tu sĩ nhìn thấy trận chiến tranh đã hiểu rõ, từ đầu đến cuối, Lý Thất Dạ vẫn không có xem Mộng Trấn Thiên là đối thủ, từ đầu đến cuối, Lý Thất Dạ chỉ cố ý chơi đùa mà thôi, cho dù quyết đấu với Mộng Trấn Thiên, gϊếŧ chết Mộng Trấn Thiên, tất cả chỉ là khởi động cho nóng người.

Giờ này khắc này, cường giả tận mắt nhìn thấy trận chiến này đều hiểu rõ, nếu như ngay từ đầu Lý Thất Dạ dùng thủ đoạn này đối phó Mộng Trấn Thiên, ngay từ đầu Lý Thất Dạ nghiêm túc, như vậy chỉ sợ Mộng Trấn Thiên không có cơ hội ra tay, vừa ra tay đã bị Lý Thất Dạ chém gϊếŧ, giống như hắn có thể một chiêu chém đầu Khô Mộc thần tổ.

- Kết thúc như vậy sao? Lý Thất Dạ buông tha?

Lý Thất Dạ rời khỏi lâu như vậy, một cường giả trước thiên kính nói một câu.

- Không, đây chỉ là bắt đầu mà thôi, hôm nay, Tổ Lục sẽ bị diệt.

Một cường giả đồng môn nghiêm túc nói ra.

- Sư đệ, vì sao nói như thế?

Cường giả này không rõ, nói ra:

- Có ba gốc tổ thụ thủ hộ, chỉ sợ Lý Thất Dạ cũng không thể công phá nơi này.

- Ngươi không hiểu Lý Thất Dạ.

Cường giả đồng môn này nghiêm túc nói:

- Ta quan sát Lý Thất Dạ thật lâu, từ khi huyết đồ ở Khổng Tước Địa cho tới diệt môn tại Động Đình Hồ, lại hủy diệt Đế Vương Cốc... Cho tới nay, Lý Thất Dạ nói được sẽ làm được, hắn nói diệt cả nhà ngươi chính là diệt cả nhà ngươi, cho dù là ai cản đường cũng không thể ngăn cản hắn được, hắn tuyệt đối không làm chuyện không nắm chắc. Nếu hắn nói muốn tiêu diệt Tổ Lục, vậy nhất định là diệt Tổ Lục!

Nghe được đồng môn sư đệ nói như vậy, tên sư huynh này cũng hãi hùng khiếp vía, kết thù với người như Lý Thất Dạ, đây tuyệt đối là ác mộng với bất cứ kẻ nào, bất luận ngươi cường đại cỡ nào cũng không tránh khỏi cái chết.

Thiên Linh Giới thập phần yên tĩnh, tất cả mọi người ngừng thở, đang chờ đợi Lý Thất Dạ ra tay lần nữa, nhưng mà thời gian không ngừng trôi qua, Lý Thất Dạ vẫn không có động tĩnh, tất cả mọi người cho rằng Lý Thất Dạ sẽ bỏ qua.

Trên thực tế, lúc này vô số đệ tử Tổ Lục thở ra một hơi, ba gốc tổ thụ của bọn họ đã ngăn cản được Lý Thất Dạ, tai nạn rốt cục đi qua, chuyện này làm bọn họ hoan hô mừng rỡ.

- Tập thể dục đã chấm dứt.

Ngay vào lúc các đệ tử Tổ Lục hoan hô vì mình đã vượt qua đại kiếp nạn, giọng nói Lý Thất Dạ vang vọng Thiên Linh Giới, giờ phút này, Lý Thất Dạ xuất hiện, hắn xuất hiện trên bầu trời Thần Thụ Lĩnh, giọng nói của hắn tất cả người trong Thiên Linh Giới đều nghe được rõ ràng, nói ra:

- Là thời điểm ta nên đồ sát.

Bồng —— một tiếng thật lớn, vào thời điểm này, Lý Thất Dạ mở ra tử chương ra, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, hắn đánh tử chương vào trong lòng đất Thần Thụ Lĩnh.

Xôn xao —— xôn xao —— xôn xao ——

Từng tiếng vang từ mặt đất vọng lên, trong khoảng thời gian ngắn, cả Thần Chỉ Châu xuất hiện vô số đạo văn, đạo văn dài hẹp giao thoa, hình thành tử chương to lớn, tử chương này bao trùm Thần Chỉ Châu.

Đây là lạc ấn Lý Thất Dạ lưu lại trước đó, thời điểm hắn hành tẩu tại Thần Chỉ Châu, hắn đã lưu lại lạc ấn của tử chương trên Thần Chỉ Châu, lạc ấn tử chương vùi sâu trong lòng đất Thần Chỉ Châu.

Bồng —— một tiếng thật lớn, cùng lúc đó tử khí trên người Lý Thất Dạ bộc phát giống như hồng thủy vỡ đê, nhanh chóng lan tràn ra chung quanh, trong một chớp mắt, tử khí vô cùng vô tận bao phủ Thần Thụ Lĩnh, Lý Thất Dạ nương theo tử khí hóa Thần Thụ Lĩnh thành vùng đất chết.

- Hắn muốn làm gì ——

Ám Hắc Tổ Vương trong Tổ Lục Ám thét lên, hắn có dự cảm xấu trong lòng..

Oanh, oanh, oanh...

Vào thời điểm này, từng tiếng oanh minh vang lên giống như động đất, cả Thiên Linh Giới đang lay động, đáng sợ hơn là, vòm trời có ngôi sao rơi xuống, vô số ngôi sao kéo cái đuôi lửa thật dài ở giữa thiên địa.

Trong khoảng thời gian ngắn giống như tận thế hàng lâm, đối mặt với chấn động đáng sợ như thế, cả mặt đất và vòm trời đang chấn động, giống như mặt trời trên cao tùy thời sẽ rơi xuống.

Oanh ——

Cửu thiên thập địa cũng đang lay động, vào thời điểm này, cả Thiên Linh Giới bắt đầu tối lại, đó cũng không phải là có vật gì thôn phệ mặt trời, mà là mặt trời bị che khuất.

Trong khoảng thời gian ngắn, sinh linh cả cả Thiên Linh Giới há to miệng ra, thật lâu không cách nào khép lại được, trong khoảng thời gian ngắn, sinh linh cả Thiên Linh Giới đều bị chấn động ảnh hưởng, thời điểm này, mặc kệ ngươi là con kiến hôi hay là tồn tại vô địch đều tè ra quần.

Qua thật lâu sau đó, lúc này mới có tồn tại vô địch mở miệng, thì thào nói:

- Đó, đó là...

- Đó là Thần Thụ Lĩnh!

Qua thật lâu sau mới có tồn tại vô địch hít khí lạnh, nói rõ vấn đề.

Lúc này chuyện không thể tin nổi xảy ra trên Thiên Linh Giới, vốn, cả Thần Thụ Lĩnh rộng lớn kéo dài qua cả Thần Chỉ Châu, nhưng mà vào lúc này, cả Thần Thụ Lĩnh cùng sừng sững trên Thần Chỉ Châu, cả Thần Thụ Lĩnh dựng thẳng như thế, sinh trưởng trên Thần Chỉ Châu.

Từ bầu trời nhìn xuống, Thần Thụ Lĩnh kéo dài qua ức vạn dặm, giống như đại thụ cắm thẳng vào Thần Chỉ Châu.

Hiện tại cả Thần Thụ Lĩnh giống như gốc cây khô sừng sững trên Thần Chỉ Châu, mà vị trí Bất Tử Môn chính là rêc cây Thần Thụ Lĩnh.

Tại Thần Thụ Lĩnh, sơn mạch vô cùng dài hẹp cắm xuống đất, lúc này thời điểm Thần Thụ Lĩnh như một gốc cây to lớn trên Thần Chỉ Châu, cành lá khô biến thành sơn mạch.

Lúc này, Thần Thụ Lĩnh giống như là một gốc cây cây khô đồng dạng sừng sững tại Thần Chỉ Châu phía trên, vốn là một mảnh dài hẹp sơn mạch, lúc này cái kia chỉ (cái) bất quá là cây khô trên người cành cây khô mà thôi.

Thử nghĩ một chút, sơn mạch kéo dài qua vài vạn dặm tới hơn vài chục vạn dặm chỉ là cành cây khô mà thôi, đây là chuyện rung động cỡ nào.

Mặc dù nói lúc này cả cây khô trụi lủi không phiến lá nào, nhưng mà nó vẫn che khuất phân nửa Thiên Linh Giới.

- Cái này, cái này, cái này, cái này...

Trong khoảng thời gian ngắn, vô số tu sĩ trong Thiên Linh Giới ngẩng đầu nhìn qua bầu trời, hoàn toàn không nói được gì.

Thử nghĩ một chút, một gốc cây vượt qua cả Thần Chỉ Châu, cành khô của nó là sơn mạch rộng lớn, lúc này ai có thể đo lường chứ?