Đế Bá

Chương 2371: Mộng Trấn Thiên chạy thục mạng (1)

Sau khi tiến vào lĩnh vực, tất cả mọi người phát hiện lĩnh vực này là đại thảo nguyên, ở chỗ này xanh mơn mởn, nhìn chung quanh chỉ có cỏ xanh, cả đại thảo nguyên tràn ngập mùi hương hoa cỏ, đứng ở đại thảo nguyên này hít sâu một hơi, người ta sẽ cảm thấy thoải mái lan ra khắp toàn thân.

Sau khi tiến vào đại thảo nguyên, Mộng Trấn Thiên một đường chạy như điên, hắn bỏ chạy ở phía trước, tuy thân thể hắn trọng thương, nhưng mà giờ này phút này hắn không quản nhiều như thế, hắn dùng toàn bộ khí lực còn lại, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.

Lý Thất Dạ đạp không đuổi theo, tốc độ của hắn thập phần nhanh, nhưng mà không phát huy tới cực hạn, hắn cũng không vội đuổi theo Mộng Trấn Thiên.

- Xem ra có người không nhịn được muốn ra tay rồi, cũng không biết các ngươi còn có thủ đoạn gì nữa.

Lý Thất Dạ vừa đuổi gϊếŧ Mộng Trấn Thiên, vừa cười vừa nói.

Tiếng nói của Lý Thất Dạ truyền đi rất xa, rất nhiều người đều có thể nghe được, ngay cả Mộng Trấn Thiên đang chạy trốn ở phía trước cũng nghe rõ ràng.

Nhưng mà Mộng Trấn Thiên không nói một câu, hắn dốc sức liều mạng bỏ chạy.

Rất nhiều tu sĩ đi theo nhìn thấy một màn này thì thập phần rung động, trước đó chưa từng có ai nghĩ tới, Mộng Trấn Thiên sẽ bị người ta đuổi gϊếŧ như chó nhà có tang.

Chuyện như thế này, chưa từng có người dám suy nghĩ, trước đó chỉ sợ rất nhiều người đều cho rằng, chỉ có Mộng Trấn Thiên đuổi gϊếŧ người khác như chó nhà có tang, còn chưa tới phiên người khác đuổi gϊếŧ hắn như chó nhà có tang.

Nhưng mà hôm nay Mộng Trấn Thiên lại bị Lý Thất Dạ đuổi gϊếŧ như chó nhà có tang, chuyện này làm cho rất nhiều người thở dài, điều này cũng làm cho không ít tu sĩ Mị Linh nhất tộc buồn phiền.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã nhìn thấy Mộng Trấn Thiên, bọn họ thậm chí cho rằng Mộng Trấn Thiên có thể chém gϊếŧ Lý Thất Dạ, nhưng mà, thật không ngờ, Mộng Trấn Thiên hôm nay lại thảm bại, bị Lý Thất Dạ đuổi gϊếŧ như chó nhà có tang.

Nhưng mà trong quá trình đuổi gϊếŧ này, trong lòng một ít người phi thường hiếu kỳ, đám người Hắc Ám cổ vương tử đã đi nơi nào, vì sao Mộng Trấn Thiên bị Lý Thất Dạ đuổi gϊếŧ như chó nhà có tang, đám người Hắc Ám cổ vương tử không hiện thân cứu giúp?

Mộng Trấn Thiên một đường chạy như điên, Lý Thất Dạ đuổi sát không bỏ, trên thảo nguyên rộng lớn này song song triển khai một hồi truy đuổi.

Mộng Trấn Thiên chạy mặc dù nhanh, nhưng mà tốc độ Lý Thất Dạ nhanh hơn, cho dù Lý Thất Dạ không có phát huy tốc độ lên cực hạn, nhưng mà Mộng Trấn Thiên kéo thân thể trọng thương, bất luận hắn tăng tốc độ thế nào cũng không thể bỏ xa Lý Thất Dạ.

Trên thực tế, trên đường đuổi theo Mộng Trấn Thiên, thương thế hắn càng ngày càng nghiêm trọng, tốc độ càng không nhanh bằng lúc trước, cảnh này khiến hắn càng ngày càng gần Lý Thất Dạ.

Mà Lý Thất Dạ thập phần tùy ý, cũng không có ý định lập tức đuổi gϊếŧ, dường như đang hưởng thụ quá trình đuổi gϊếŧ này.

Nhưng mà trốn đi thật lâu, cuối cùng nhất Mộng Trấn Thiên đứng lại, hắn không hề đào tẩu, hắn lạnh lùng đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.

- Hắn muốn làm gì?

Mộng Trấn Thiên đứng bất động ở xa xa, Tô Ung Hoàng nói ra.

- Đợi ta đi qua.

Lý Thất Dạ tùy ý cười cười, nói ra:

- Ngươi chờ ở nơi này, ta sẽ đi qua, nhìn xem đòn sát thủ của hắn là cái gì.

- Chỉ sợ có bẩy rập chờ ngươi.

Tô Ung Hoàng lo lắng nói ra. Mặc dù nói Mộng Trấn Thiên lúc này như chó nhà có tang, nhưng mà trùng trăm chân chết vẫn còn cương, huống chi Mộng Trấn Thiên còn là thiên tài cường đại nhất đương thời, quản chi hắn trọng thương vẫn có cơ hội phản kích.

- Ta ưa thích bẩy rập.

Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:

- Trước mặt lực lượng tuyệt đối, tất cả âm mưu, tất cả tính toán đều chỉ là mây bay mà thôi. Lại nói bẫy rập này, tính toán này chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.

Nói đến đây, hắn tươi cười.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ tươi cười như vậy, nội tâm Tô Ung Hoàng chấn động không nhẹ, nàng nhìn qua gốc cổ thụ sau lưng Mộng Trấn Thiên, nhìn nó đứng sững sững ở nơi đó, giật mình nói ra:

- Đó là ——

- Đúng vậy, đây chính là vực cuối cùng, Luân Hồi Cửu Diệp Thảo ở ngay sau lưng Mộng Trấn Thiên.

Nói đến đây Lý Thất Dạ tươi cười càng đậm hơn trước.

- Vì sao hắn không đi hái xuống?

Tô Ung Hoàng giật mình nói.

- Đại thế.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Bọn họ không thể phá đại thế, nhưng mà bọn họ cũng nhìn ra một ít mánh khóe trong đó. Ngươi đứng chở ở đây đi, sẽ có trò hay xem đấy.

Mộng Trấn Thiên lúc này dứt khoát ngồi xuống, trị liệu thương thế, mà quân đoàn sau lưng Mộng Trấn Thiên đang xếp hàng chỉnh tề.

Nhưng mà càng làm cho Tô Ung Hoàng lưu ý không phải quân đoàn sau lưng Mộng Trấn Thiên, mà là gốc cổ thụ sau lưng Mộng Trấn Thiên, dưới rễ cổ thụ chính là Luân Hồi Cửu Diệp Thảo.

Nhìn qua cổ thụ sau lưng Mộng Trấn Thiên, thời điểm quan sát cũng không thấy có gì đặc biệt, nhưng mà nhìn kỹ thì thấy nó không giống, gốc cổ thụ tuy đang ở sau lưng Mộng Trấn Thiên, nhưng mà nhìn kỹ thì nó chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Trong lúc giật mình, gốc cổ thụ giống như đang sống trong không gian khác, nó ở không gian độc lập, hơn nữa không phải không gian thứ nguyên, mà là một chủ không gian, một thế giới độc lập ra khỏi cửu giới.

Tô Ung Hoàng biết rõ, đây không phải không gian độc lập, mà là đại thế, một đại thế bao phủ chung quanh Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, chuyện này làm cho Luân Hồi Cửu Diệp Thảo nhìn như đang sinh trưởng trong không gian khác.

Mặc dù nói với cường giả thì đây không phải vấn đề, lúc này Mộng Trấn Thiên cách cổ thụ mặc dù xa, nhưng cường giả cấp bậc như hắn, khoảng cách này chỉ năm ba bước mà thôi.

Nhưng mà hiện tại Mộng Trấn Thiên không cách nào tới gần năm ba bước này, bởi vì đại thế của Luân Hồi Cửu Diệp Thảo đoạn tuyệt tất cả, bất luận kẻ nào muốn đi vào cũng không có khả năng.

Lúc này Mộng Trấn Thiên đang ngồi chữa thương, mà quân đoàn sau lưng hắn vào thời điểm này vẫn đứng đó, Mộng Trấn Thiên trấn định như vậy, hoàn toàn không có bối rối và bộ dáng chó nhà có tang như lúc trước.

Ở thời điểm này, rất nhiều cường giả tu sĩ theo sau, rất nhiều người nhìn thấy Mộng Trấn Thiên ngồi ở chỗ kia, bộ dáng hết sức kỳ quái.

- Hắn đang làm gì?

Nhìn thấy Mộng Trấn Thiên lúc này thập phần trấn định ngồi ở chỗ kia chữa thương, hoàn toàn không có bộ dáng chó nhà có tang như ban đầu, chuyện này làm rất nhiều tu sĩ cảm thấy kỳ quái.

- Đây là một vực cuối cùng, gốc đại thụ trước mặt chính là trường sinh tiên dược.

Lão Thần Vương Mị Linh nhất tộc cũng đã chạy tới, nhìn qua gốc cổ thụ sau lưng Mộng Trấn Thiên nói ra.

- Trường sinh tiên dược!

Nghe nói như thế, rất nhiều tu sĩ chạy tới đưa mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn đều nhìn gốc cổ thụ sau lưng Mộng Trấn Thiên.

Nhưng mà hiện tại không có kẻ nào dám xông lên đoạt cổ thụ, có Lý Thất Dạ ở đây, còn có Mộng Trấn Thiên và Trấn Thiên quân đoàn, không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Mộng Trấn Thiên vì sao vẫn muốn giữ vững vị trí gốc tiên dược vậy?