Đế Bá

Chương 2354: Luân hồi khiêu dược

Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:

- Thật lâu trước kia, thật sự có nơi như vậy, nhưng bởi vì đủ nguyên nhân mà chúng bị vứt đi, cứ như vậy, những nơi vứt đi này luân hồi.

- Có thể đi ra ngoài không?

Tô Ung Hoàng nhìn trước mắt cát vàng, không khỏi nói ra.

- Đi ra ngoài cũng không khó.

Lý Thất Dạ nói ra:

- Đương nhiên, ngươi đi càng xa, muốn trở về, độ khó khăn lại càng lớn. Nhưng mà ngươi muốn chính thức đi vào sơn cốc, ngươi phải vượt qua luân hồi, nếu không, ngươi vĩnh viễn vào không được, đừng nghĩ tới gần Luân Hồi Cửu Diệp Thảo!

- Đi thôi.

Lúc Tô Ung Hoàng cẩn thận đánh giá sa mạc trước mặt, Lý Thất Dạ kéo nàng tiến lên phía trước.

- Đệ nhất hung nhân cũng tới.

Thời điểm Lý Thất Dạ và Tô Ung Hoàng hành tẩu trong sa mạc to lớn, vậy mà gặp được không ít tu sĩ, trong sa mạc rộng lớn không ít tu sĩ nhìn thấy Lý Thất Dạ cùng Tô Ung Hoàng thì né tránh.

Thời điểm này, Tô Ung Hoàng mới phát hiện trong sa mạc không chỉ có cáng vàng, có không ít tu sĩ đào ra những hài cốt cực lớn, những hài cốt này có của mãnh thú, trừ một ít hài cốt cực lớn này, cũng có một ít tu sĩ từ dưới cát vàng đào ra âm mộc...

Rất nhiều tu sĩ đều xông vào Luân Hồi cốc, bọn họ tiến vào sa mạc như vậy, cũng không thể tìm được lộ tuyến chính xác như Hắc Ám cổ vương tử, cho nên bọn họ ngừng ở tại chỗ này, đào móc mặt đất lên, muốn từ trong đó tìm kiếm bảo vật như âm mộc...

Nhìn qua những hài cốt thật lớn và âm mộc, Tô Ung Hoàng mới nói:

- Chẳng lẽ trước kia nơi này thật sự như vậy?

- Chỉ sợ bị ngươi đoán đúng, nói không chừng trước kia đây là rừng rậm cổ xưa, ở chỗ này cổ thụ che trời, chim bay cá nhảy khắp nơi.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Tô Ung Hoàng rất khó tưởng tượng, nơi như thế này vì sao bị vứt đi?

Cát vàng đầy trời, Lý Thất Dạ mang theo Tô Ung Hoàng tiếp tục đi về phía trước, hắn đi không nhanh, mỗi khi đi một đoạn sẽ dừng lại khảo sát.

- Chúng ta phải đi nư thế nào đây?

Tô Ung Hoàng thấy Lý Thất Dạ trên đoạn đường tiến hành khảo sát thì hỏi.

- Lĩnh vực tiếp theo.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Đây không chỉ là lĩnh vực bị vứt đi, còn là đại thế to lớn, hơn nữa trong lĩnh vực to lớn này chỉ là phần nhỏ của đại thế mà thôi.

- Lĩnh vực to lớn này là một phần nhỏ của đại thế sao? Như vậy không phải nói đại thế còn lớn như cả Thiên Linh Giới?

Tô Ung Hoàng nghe xong giật mình nói một câu.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:

- Không, ngươi hiểu sai ý của ta, chỉ nói lĩnh vực to lớn chịu tải một phần nhỏ lực lượng đại thế, cả đại thế có sức mạnh khó tưởng tượng nối, đây cũng cũng là vì cái gì Tiên Đế không cường công nơi đây.

Trong sa mạc to lớn này, dám người Lý Thất Dạ đi thật lâu, rốt cục đi tới một cồn cát, đứng trên cồn cát này, Lý Thất Dạ nhìn quanh sau đó cười nói

- Chính là trong chỗ này, chuẩn bị cho tốt, chúng ta sẽ nhảy lên.

Tô Ung Hoàng hít sâu một hơi, đi theo Lý Thất Dạ đứng ở vị trí đó.

- Đi!

Sau khi Tô Ung Hoàng chuẩn bị cho tốt, Lý Thất Dạ kéo Tô Ung Hoàng nhảy lên, chỉ trong nháy mắt Lý Thất Dạ cùng Tô Ung Hoàng hai người biến mất tại chỗ.

Lúc này cảnh sắc trước mặt Lý Thất Dạ và Tô Ung Hoàng biến đổi, chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã ở trong Luân Hồi cốc. Tô Ung Hoàng đưa mắt nhìn qua, khắp nơi đều là đầm nước, là Luân Hồi cốc, bọn họ cách gốc cây già cũng không xa.

- Đệ nhất hung nhân cũng tìm được nơi vào.

Lối vào Luân Hồi cốc, có không ít tu sĩ đang trông xem thế nào, thấy Lý Thất Dạ cùng Tô Ung Hoàng đồng thời xuất hiện thì có người quát to.

Mặc dù nói Lý Thất Dạ và Tô Ung Hoàng đều đứng trong cốc, bọn họ đứng cách lối vào Luân Hồi cốc không xa, nhưng nó lại vượt qua cả đại vực.

Vào thời điểm này Lý Thất Dạ cùng Tô Ung Hoàng đồng loạt biến mất, lúc này cảnh tượng trước mặt Tô Ung Hoàng cùng Lý Thất Dạ biến đổi, không còn là cát vàng nữa.

Lý Thất Dạ cùng Tô Ung Hoàng hai người thấy cảnh tượng trước mặt biến hóa, lúc này là thế giới băng tuyết, khắp nơi là băng tuyết, mặt đất bị băng tuyết bao phủ, bầu trời đầy băng tuyết rơi đầy. Ở chỗ này là thế giới băng tuyết bao phủ, bất luận là núi hay sông đều đóng băng.

Trong thế giới băng tuyết này, Tô Ung Hoàng nhìn thấy có không ít tu sĩ, những tu sĩ này đang đυ.c băng, bên dưới là cung điện băng tuyết, muốn tìm được bảo vật kinh thế gì đó.

Không hề nghi ngờ, những tu sĩ này đều theo sau lưng Hắc Ám cổ vương tử, Mộng Trấn Thiên tiến vào đây, nhưng mà nhìn thấy nhiều cung điện bị đóng băng như vậy, cho nên bọn họ ngừng ở đây tìm tiền của phi pháp.

- Đám Mộng Trấn Thiên đúng là tìm được con đường nha.

Nhìn thấy nhiều cường giả như vậy, Tô Ung Hoàng cũng cảm khái.

- Chuyện này cũng không có cái gì thật kỳ quái, Cổ Linh Uyên là rắn rít địa phương, bọn họ hiểu Thần Thụ Lĩnh thật nhiều, đối với vấn đề này đương nhiên có nghiên cứu.

Lý Thất Dạ cười nói.

Lý Thất Dạ mang theo Tô Ung Hoàng nhảy qua vài đại vực, hơn nữa các đại vực muôn hình muôn vẻ, cái gì cũng có, có đại vực đầy lửa, dường như thế giới là biển lửa cực lớn, có đại vực trải qua chiến tranh đáng sợ, cả đại vực đều bị đánh nát; có đại vực khắp nơi hoang vu, dường như tất cả sinh linh đều thoát khỏi đại vực này, bất luận tính mạng gì cũng không tồn tại...

Nhảy lên một lại một đại vực, tuy những dại vực này có chút ít hung hiểm, nhưng mà còn chưa tính là trời không tuyệt đường người, hơn nữa có rất nhiều tu sĩ cường giả đi theo tiến vào, bọn họ đang tầm bảo.

- Không phải nói đại thế cực kỳ hung hiểm sao?

Sau khi nhảy qua đại vực, Tô Ung Hoàng nói ra.

Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:

- Hiện tại thời gian không giống, Luân Hồi Cửu Diệp Thảo sắp thành thục, đại thế thu liễm, rất nhiều đại thế đang tụ tập vào Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, làm cho Luân Hồi Cửu Diệp Thảo có thể chính thức thành thục, cho nên trong các đại vực đã giảm hung hiểm rất nhiều.

Tô Ung Hoàng theo sau Lý Thất Dạ nhảy qua đại vực, nhưng mà khi đi tới một đại vực đã bị người ta ngăn cản.

Đại vực này là một sơn cốc băng tuyết, tuyết cốc là một hẻm núi thật dài, dường như xuyên qua này như xuyên thấu qua cả thế giới.

Nhưng mà cửa vào tuyết cốc bị người ta ngăn cản, bất luận kẻ nào cũng không thể đi qua được.

Lúc Lý Thất Dạ và Tô Ung Hoàng đi vào, cửa vào có không ít tu sĩ đang đứng, bọn họ đều muốn xuyên qua tuyết cốc, đáng tiếc bọn họ bị ngăn cản không đi qua được, chuyện này làm cho rất nhiều tu sĩ tức giận vì bị ngăn cản bên ngoài.

- Đệ nhất hung nhân đến.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ cùng Tô Ung Hoàng đã đến, không biết là ai kêu một tiếng.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ, không ít người hai mắt sáng ngời, những người ngày thường nhìn Lý Thất Dạ không vừa mắt, lúc này nhìn thấy Lý Thất Dạ cảm thấy hắn thật thuận mắt.

- Đệ nhất hung nhân đến, chỉ sợ không người nào dám ngăn cản đường hắn đi.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ, có người mừng thầm.