Bởi vì Lý Thất Dạ mở lĩnh vực phong cấm, thật giống như mở cánh cửa lớn của Sát Thần Đạo, dường như Lý Thất Dạ đã đả thông ảo diệu cuối cùng của Sát Thần Đạo không sau đó giao chìa khóa cho nàng.
Trong nháy mắt này, Tư Mã Ngọc Kiếm cảm giác mình cam tâm tình nguyện, hoàn toàn là buông tha chống cự Lý Thất Dạ, dường như Lý Thất Dạ có thể cho nàng tất cả, Lý Thất Dạ là chiếc đèn sáng trên con đường nhân sinh của nàng.
Dường như Lý Thất Dạ chiếu sáng, nàng có thể nhìn thấy tương lai của mình, dường như thân thể của nàng đắm chìm trong rộn ràng và ấm áp của Lý Thất Dạ.
- Hoan nghênh ngươi trở về.
Lý Thất Dạ chỉ bình thản nói:
- Đây mới là Sát Thần Đạo, ngươi thực cho rằng sát thủ chính là cỗ máy gϊếŧ người sao? Không có thất tình lục dục, không có tất cả cảm giác? Xem ra, người chỉ điểm cho ngươi lý giải Sát Thần Đạo còn chênh lệch rất lớn, ngươi lĩnh ngộ Sát Thần Đạo vẫn dừng lại ở cấp độ nông cạn.
Tư Mã Ngọc Kiếm kinh hồn chưa định nhìn qua Lý Thất Dạ, lúc Lý Thất Dạ nói như vậy thì nàng như bắt được cái gì đó, dường như trong nháy mắt này có quang mang xẹt ra trước mặt của nàng, trong nháy mắt đó nàng có cảm giác ấm áp.
Dường như chỉ trong nháy mắt tất cả huyền bí mở ra với nàng.
Tư Mã Ngọc Kiếm cùng Bạch Kiếm Chân có điểm khác nhau, Bạch Kiếm Chân từ nhỏ chính tu luyện kiếm đạo cực đoan vô tình, cho nên bản thân nàng lạnh như băng, chính là kiếm đạo sát ý, là lạnh như băng hồn nhiên thiên thành.
Mà Tư Mã Ngọc Kiếm, trước kia nàng cũng không phải là người lạnh như băng, nàng trước kia rất lãnh ngạo, nhưng còn không đến mức vô tình lạnh như băng.
Nhưng mà sau khi nàng thất bại lúc tranh đoạt chức chưởng môn với Tốc Đạo Thiên Thần, nhân duyên tế hội, nàng đi lên con đường Sát Thần Đạo. Chuyện này làm cho nàng từ thiên chi kiều nữ biến thành sát thủ, nàng lúc bị huấn luyện thành sát thủ, nàng băng lạnh, nàng thành thanh kiếm trong tay, biến thành lợi khí, gϊếŧ bất cứ kẻ nào!
- Cuối cùng vẫn cần kinh nghiệm.
Lý Thất Dạ nhìn qua thần thái Tư Mã Ngọc Kiếm, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Sát Thần Đạo, đạp vào con đường này, rất nhiều người ngay từ đầu cho rằng sát thủ trong bóng tối chính là lợi khí gϊếŧ người, sát phạt vô tình!
- Trên thực tế, với tư cách một gã sát thủ, hành tẩu trong bóng tối, hành tẩu hắc ám, đây là đúng vậy.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Thậm chí có thể nói, sát thủ là lợi khí gϊếŧ người vô tình, thập phần sắc bén.
- Nhưng chuyện này không đại biểu ngươi là vô tình, nhất định phải lạnh như băng.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Sát thủ, hắn đầu tiên là người, sau đó mới là lợi khí gϊếŧ người, nếu như ngươi một người cũng không phải, ngươi làm sao thành tựu đại đạo.
Tư Mã Ngọc Kiếm há miệng muốn nói, nhưng nàng lựa chọn trầm mặc.
- Ta biết rõ ngươi muốn nói cái gì.
Lý Thất Dạ nhìn qua Tư Mã Ngọc Kiếm, nói ra:
- Đúng vậy, sát thủ không cần có cảm xúc chấn động, đặc biệt là thời điểm gϊếŧ người, vô tình vô dục! Nhưng rất nhiều người lý giải sai lầm.
- Biết rõ vấn đề nằm ở đâu không?
Lý Thất Dạ nhìn qua Tư Mã Ngọc Kiếm, nghiêm túc nói ra:
- Đây là nói không phải bỏ qua cảm xúc chấn động, trên thực tế giống như tu đạo. Chẳng lẽ nói, đạo tâm của ngươi dễ dàng dao động sao? Đạo tâm của ngươi dễ dàng rung chuyển sao? Đạo tâm bất động, ngươi sẽ ý chí sắt đá, nhưng đạo tâm của ngươi vững như thiết, cũng không đại biểu ngươi lạnh lùng vô tình, cũng không đại biểu ngươi là binh khí vô tình.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Tư Mã Ngọc Kiếm cẩn thận lắng nghe rất nhập thần.
- Sát Thần Đạo, Sát Thần dạ đoàn.
Lý Thất Dạ nhìn qua chăm chú Tư Mã Ngọc Kiếm đang lắng nghe, chậm rãi nói ra:
- Ngươi với tư cách một sát thủ, ngươi cũng có thể cho rằng mình là quân vương hành tẩu trong bóng đêm. Nhưng mà không nên quên, ngươi hành tẩu trong bóng đêm, cũng không đại biểu ngươi là hắc ám, ngươi đang tìm kiếm ánh sáng trong bóng đêm, thậm chí là tìm kiếm thế giới quang minh.
- Cái gì là quang minh!
Qua một hồi lâu, Tư Mã Ngọc Kiếm cẩn thận lắng nghe nói ra.
- Chúng ta không nói đạo lý lớn, không nói thủ hộ cửu giới, hoặc là cứu vớt thế giới, đó là đạo lý quá lớn rồi.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
- Chúng ta chỉ nói mình, cũng chỉ nói ngươi. Với tư cách truyền nhân Sát Thần Đạo, quang minh của ngươi là cái gì? Chỉ là là gϊếŧ người?
Lý Thất Dạ nói câu này làm Tư Mã Ngọc Kiếm bắt đầu trầm mặc, nàng không thể trả lời được.
- Hoặc là nói, đối với ngươi mà nói, quang minh của ngươi là tương lai có thể siêu việt sư đệ Tốc Đạo Thiên Thần của ngươi sao?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.
Tư Mã Ngọc Kiếm há miệng muốn nói, nhưng, nàng lại bắt đầu trầm mặc.
Lý Thất Dạ nói câu này là tâm khảm của nàng, trực chỉ nội tâm của nàng. Ngay từ đầu, nàng đi lên con đường này là muốn đạt tới đỉnh phong, siêu việt sư đệ Tốc Đạo Thiên Thần, nàng chỉ muốn chứng minh mình có thể so mạnh hơn sư đệ.
Nhưng mà đi được càng xa, nàng càng cảm thấy có chút mê mang, bởi vì Sát Thần Đạo cho nàng, cùng nàng truy cầu dường như có khác biệt, đây là con đường khác nhau!
- Chỉ có thể nói, vớ vẩn!
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Nếu như chỉ là bởi vì gϊếŧ người, hoặc là siêu viêt sư đệ của ngươi, lúc này mới lựa chọn Sát Thần Đạo, đó là sai mười phần. Nếu như ngươi không nghĩ thông, ngươi vĩnh viễn không bước qua đạo khảm này, ngươi vĩnh viễn không thể chấp chưởng Bàn Long Kiếm.
- Ta ——
Tư Mã Ngọc Kiếm há miệng muốn nói, nhưng mà, thiên ngôn vạn ngữ, không biết nói từ đâu, nàng lạnh như băng cũng không rõ đang nghĩ gì.
- Xem ra, sư phụ ngươi tuy chỉ điểm tu hành cho ngươi rất tận tâm, nhưng lại không thể khai ngộ nhân sinh cho ngươi.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Hắn chỉ truyền thụ cho ngươi công pháp, kỹ xảo mà thôi, đối với lĩnh ngộ đại đạo lại không thể dạy bảo ngươi, chỉ có thể nói, hắn là sư phụ trách nhiệm chứ không phải sư phụ tốt.
- Không cho phép ngươi nói như vậy!
Tư Mã Ngọc Kiếm lập tức phản kích Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói. Nàng rất tôn kính sư phụ, bởi vì thời điểm nhân sinh của nàng đã rơi xuống đáy cốc, sư phụ đã kéo nàng lên, nàng rất tôn kính sư phụ của mình!
- Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Sát Thần Đạo, nó không chỉ là công pháp, cũng không ngớt chỉ có kỹ thuật gϊếŧ người, trọng yếu nhất là nó là một đầu đại đạo, một đầu vô thượng đại đạo. Nếu không tại sao đặt tên nó là Sát Thần Đạo? Không bằng đặt tên là ba ngàn tám trăm sáu mươi loại kỹ thuật gϊếŧ người.
Lý Thất Dạ thập phần khó được nói tâm đắc cho Tư Mã Ngọc Kiếm, nói ra:
- Đại đạo, đầu tiên ngươi phải có đạo tâm, một tâm tư tìm kiếm đại đạo, cho nên, ngươi có đạo tâm, mới có đại đạo. Nếu như ngươi biến mình thành công cự sát nhân, là lợi kiếm lạnh như băng, như vậy ngươi sẽ không có đạo tâm, nói gì tìm đại đạo?
- Đại đạo vô tình, đây không phải nói cho ngươi trở nên vô tình, chỉ là bản thân đại đạo vô tình mà thôi.