Đệ tử thủ hộ nơi này ứng một tiếng, lập tức đi báo cáo cho lão tổ, trưởng lão và đường chủ, phát sinh chuyện này, cũng không phải những đệ tử bọn họ có thể quyết định.
Đám người Hồng Thiên Trụ đi vào đại điện, cả đại đường thập phần rộng lớn, đại điện lớn như thế có thể chứa ngàn người tham gia.
Giữa đại điện có một cái ghế, cái ghế này vô cùng cổ xưa, hơn nữa có chút kỳ quái là, ghế dựa lớn này có điêu khắc con quạ, con quạ này đứng lặng nơi đó, bộ dáng nhắm mắt dưỡng thần.
Trên hành lang có treo một bức họa, người trong bức họa có khí thôn sơn hà, những bức họa này có người mặc áo giáp tay cầm trường kiếm, có nho y cầm quạt lông, cũng có người thúc ngựa núi sông...
Những bức họa này đặt quanh một mặt cờ xí, mặt cờ xí này có thiêu một con ngân hồ, ngân hồ này rất sống động, phía trên ngân hồ còn thiêu hai chữ "Thiết huyết" .
Đi vào nghị sự đại đường, đám người Hồng Ngọc Kiều là thế hệ trẻ nhìn chung quanh, bọn họ cũng rất ít đến nghị sự đại đường.
Hồng Thiên Trụ đứng trên nghị sự đại đường này cười khổ một tiếng, trừ lúc bổ nhiệm hắn làm chưởng môn Động Đình hồ tổ chức nghi thức ở đây ra, về sau nghị sự đại điện Động Đình hồ tổ chức hội nghị quyết sách cũng không còn mấy, đa số đại sự quyết sách đều do đám lão tổ lén quyết định, bọn họ quyết định, thường thường là tràn ngập trao đổi lợi ích, về phần lợi ích đại cục, đối với đám lão tổ này lại không trọng yếu.
Đứng trước ghế dựa lớn, nhìn qua vài bức họa, nhìn qua những dung nhan quen thuộc, trong nội tâm Lý Thất Dạ rung động, bao nhiêu ký ức phủ đầy bụi, bao nhiêu chiến tướng già đã đi, bao nhiêu binh sĩ đã an nghỉ.
Nhìn qua mặt chiến kỳ kia, trong lòng Lý Thất Dạ bị xúc động, nội tâm sinh ra gợn sóng.
Chiến kỳ này đại biểu cho bao nhiêu vinh quang, đại biểu cho bao nhiêu uy nghiêm vô thượng, mặt chiến kỳ này đại biểu cho quân đoàn thiết huyết.
- A, không nghĩ tới phán quyết cuối cùng của ta lại bày ra trước mặt liệt tổ liệt tông.
Hồng Thiên Trụ nhìn qua bức họa trước mặt, cười tự giễu, nói:
- Nói đến buồn cười, ngày bình thường có ai cúng bái tổ tông đâu, có lay đi nhớ tổ tông, phán quyết cuối cùng lại ở trước mặt liệt tổ liệt tông a.
Các đệ tử như Hồng Ngọc Kiều trầm mặc, bọn họ đều hiểu, một khi quyết đi phán quyết, chưởng môn hoàn toàn không có phần thắng, lão tổ mấy dòng họ một khi quyết định, không chỉ nói các trưởng lão, hộ pháp, đường chủ, cho dù là nguyên lão Động Đình hồ cũng không thể cải biến.
Nghe Hồng Thiên Trụ nói thế, Lý Thất Dạ không có đi đánh giá, hắn chỉ nhìn qua mặt chiến kỳ này, nhàn nhạt nhìn Hồng Thiên Trụ cùng Hồng Ngọc Kiều và các đệ tử trẻ tuổi, nói:
- Mặt chiến kỳ này, các ngươi biết rõ đại biểu cho cái gì không?
Đám đệ tử trẻ tuổi Hồng Ngọc Kiều đưa mắt nhìn nhau, bọn họ hiểu về tổ tiên rất ít, tuy chiến kỳ này đặt ở đây, nhưng bọn họ không biết chiến kỳ đại biểu cho cái gì.
- Nghe nói là lão tổ các gia tộc chúng ta mang chiến kỳ này từ chiến trường trở về.
Hồng Thiên Trụ do dự một chút, không phải thập phần khẳng định nói:
- Nghe nói, tổ tiên chúng ta có quân đoàn rất cường đại.
Hồng Thiên Trụ là chưởng môn, hiểu về tổ tiên cũng không hiều lắm. Trên thực tế, từ khi mấy lão tổ thế gia bọn họ vυ't bỏ thiết luật, phá hư thiết minh thì các lão tổ không còn đề cập tới chuyện tổ tiên, dù sao cũng là bọn họ phá hư tổ huấn
- Đâu chỉ là cường đại.
Lý Thất Dạ nhìn qua chiến kỳ này, lạnh nhạt nói:
- Quân đoàn Ngân Hồ Thiết Huyết Hồ Doanh, đây là quân đoàn nổi danh thiện chiến giảo hoạt, đã từng lập nhiều công lao hiển hách, trong các quân đoàn cũng là số một số hai! Mặt chiến kỳ này đại biểu vinh quang vô thượng của tổ tiên các ngươi, bọn họ mang theo chiến kỳ chinh chiến cửu giới, thảo phạt qua Chân Thần, chiến qua Tiên Đế thiết kỵ! Quét ngang hung địa.
- Chiến qua Tiên Đế thiết kỵ?
Nghe nói như vậy, đám người Hồng Ngọc Kiều chấn động mạnh, cũng mở to mắt ra.
- Đúng vậy, chinh chiến qua Tiên Đế thiết kỵ.
Lý Thất Dạ bình thản nói:
- Ở trong thời đại đó, có Tiên Đế quân đoàn tự nhận là vô địch, kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy nghiêm vô thượng, tự nhận có thể đấu với quân đoàn Ngân Hồ một trận! Tổ tiên của các ngươi tự động xin đi gϊếŧ giặc, mười lần quyết chiến, kế chìm đế thành, làm cho Tiên Đế quân đoàn rời khỏi Thiên Linh Giới, cuối cùng Tiên Đế tự mình thừa nhận uy nghiêm vô thượng của quân đoàn Ngân Hồ không thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
- Trong cửu giới, ai không biết quân đoàn Ngân Hồ có một Thiết Huyết Hồ Doanh, thiện chiến xảo trá, lấy ít thắng nhiều, am hiểu vượt qua giới bôn tập!
Nói xong lời cuối cùng, Lý Thất Dạ thở dài một hơi.
- Đại chiến Tiên Đế quân đoàn, mười lần mười quyết, kế chìm đế thành!
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Hồng Ngọc Kiều rung động không nói ra lời.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Tiên Đế là vô địch Tiên Đế quân đoàn là ý chí vô thượng của Tiên Đế, Tiên Đế quân đoàn đi qua đều là vô địch, đánh đâu thắng đó.
Nhưng mà hôm nay bọn họ lại biết, tổ tiên bọn họ đã từng chiến thắng Tiên Đế quân đoàn!
Nghĩ đến tư thái phong độ của tổ tiên, nghĩ đến thiết huyết của tổ tiên đám ngườiHồng Ngọc Kiều nhiệt huyết sôi trào, bọn họ cũng kiêu ngạo, bọn họ chưa từng biết tới vinh quang vô thượng của tổ tiên, bọn họ không biết tổ tiên bọn họ đã từng uy hϊếp cửu thiên thập địa.
Lý Thất Dạ nhìn qua chiến kỳ trước mặt, cảm khái nói:
- Tiên Đế quân đoàn được coi là cái gì, kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy nghiêm vô thượng cũng gϊếŧ không tha.
Vào năm đó, tổ tiên Trương, Hồng, Hứa, Lâm mấy thế gia này mang theo đệ tử Thiết Huyết Hồ Doanh thoái ẩn, hắn đích thân mang chiến kỳ này ban cho bọn họ, cho phép con cháu bọn họ nắm giữ chiến kỳ này, đại biểu ý chí vô thượng của hắn.
Đáng tiếc từ khi tổ tiên bọn họ qua đời, con cháu một đời không bằng một đời, chiến kỳ này không có tung bay trên Thiên Linh Giới, không còn quét ngang chiến trường, bị người ta ném vào trong góc không quan tâm tới.
- Đáng tiếc, chiến kỳ này lại không thể tung bay trên Thiên Linh Giới, không còn quét qua cửu thiên thập địa!
Lý Thất Dạ thở dài nói ra.
Thần sắc đám người Hồng Ngọc Kiều buồn bã, vinh quang vô thượng, uy nghiêm vô địch của tổ tiên, cho tới hôm nay, Động Đình hồ biến thành bộ dáng gì? Mấy thế gia lục đυ.c tranh giành quyền lợi với nhau..
- Hoặc là có một ngày chiến kỳ tổ tiên chúng ta sẽ tung bay trên Thiên Linh Giới.
Hồng Ngọc Kiều nắm chặc nắm đấm nói ra.
Lý Thất Dạ nhìn qua bọn họ, chỉ cười cười, cái gì cũng không nói, chậm rãi đi qua ghế dựa ngồi xuống, nhìn qua nghị sự đại điện..
Vào lúc Lý Thất Dạ ngồi xuống cái ghế này, không biết vì cái gì, đám người Hồng Ngọc Kiều đều cảm thấy Lý Thất Dạ ngồi đó không chút đột ngột, dường như ghế dựa vào chế tạo vì hắn.
"C-K-Í-T..T...T --" một tiếng, thời điểm này cửa lớn hội nghị đại đường mở ra, lúc này có trưởng lão dẫn đầu đi tới, sau đó là các trưởng lão Động Đình hồ mang theo hộ pháp, đường chủ đi vào trong.
Các trưởng lão, hộ pháp, đường chủ đi vào và nhìn qua đám người Hồng Thiên Trụ, lại nhìn Lý Thất Dạ ngồi trên ghế, bọn họ cũng nhìn nhau.
Các trưởng lão, hộ pháp, đường chủ đều ngồi vào chỗ của mình, có trưởng lão nhìn qua Hồng Thiên Trụ, trầm ngâm một chút nói ra:
- Chưởng môn, Động Đình hồ vì sao kéo ngoại nhân vào đây?
- Kéo vào đây?
Hồng Thiên Trụ thở một hơi thật dài, lạnh lùng nói: