Đế Bá

Chương 1843: Thạch điêu thần bí

Nhưng mà đi tới chỗ này, bất kể là Đằng Tề Văn hay là Diệp Đồ đều không biết mình đang ở bình nguyên thật hay không, bọn họ không cách nào phân chia được đây là thật hay giả.

May mắn là bọn họ đi chưa bao xa, đi vào một đống loạn thạch, ở chỗ này có vô số đá vụn tán lạc mặt đất, nhưng mà cẩn thận quan sát mới phát hiện không phải đá vụng bình thường, đây là những viên đá rơi ra từ một pho tượng.

Đống đá này rất lớn, càng đi sâu vào trong, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nhìn thấy một ít pho tượng vỡ tan, những pho tượng này bị tàn phá rất nghiêm trọng, căn bản là không nhìn ra những phi tượng này bị phá vào thời điểm nào.

Nhìn thấy những pho tượng bị tàn phá lợi hại này, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn cũng khó tưởng tượng năm đó xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng bọn họ đi sâu vào trong vùng đất này, bọn họ nhìn thấy một pho tượng nguyên vẹn, pho tượng này rất cao. Cao hơn mười trượng, pho tượng này không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng, thập phần cũ kỹ, nhưng bị thời gian đánh bóng cho nên vẫn rất sáng.

Nhìn kỹ pho tượng thì đó là một pho tượng nữ nhân, thân hình thon dài, xiêm y phiêu dật, những điểm này đã chú định là nữ tử.

Nhưng mà cụ thể pho tượng thế nào, dung nhan ra sao, hoàn toàn không thấy rõ ràng, bởi vì pho tượng này cực kỳ mơ hồ. Một pho tượng này dùng đá trắng điêu khắc mà thành. Thời gian lâu sẽ từ từ hòa tan. Kể từ đó khiến hình dáng và đường cong của pho tượng mơ hồ, căn bản khong thấy được diện mạo lúc trước.

Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nhìn qua pho tượng này, bọn họ không biết có phải thời gian đã làm cho pho tượng trở nên mơ hồ hay là bản thân pho tượng đã như thế, hoặc là trước kia pho tượng xảy ra chuyện gì.

Lý Thất Dạ đứng trước pho tượng, không có nói cái gì, giống như nhìn pho tượng ngẩn người. Ngẩn người thật lâu nhìn pho tượng không dời mắt.

Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn cũng nhìn qua pho tượng, nhưng mà bọn họ không thấy pho tượng có gì mê người, bọn họ không hiểu nổi pho tượng như thế làm sao lại khiến Lý Thất Dạ mê muội, nhưng mà bọn họ cũng không dám quấy rầy Lý Thất Dạ.

- Các ngươi không có sao chứ.

Qua thật lâu sau, Lý Thất Dạ quay đầu, nhìn qua Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nói ra.

Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nghe nói như thế thì cảm thấy giật mình, trong nội tâm bọn họ cười khổ, lời này bọn họ phải hỏi Lý Thất Dạ mới đúng, là Lý Thất Dạ nhìn qua phi tượng ngẩng người mà không phải bọn họ, hiện tại hỏi ngược bọn họ có sao không.

- Không có việc gì.

Diệp Đồ lắc đầu nói ra.

Diệp Đồ nhìn Đằng Tề Văn một cái. Lý Thất Dạ chỉ cười cười, cũng không nói thêm gì.

- Tiên sinh, vừa rồi nhìn thấy là thật hay là giả?

Thời điểm này Đằng Tề Văn hỏi.

- Ngươi nói là cái gì?

Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn nói ra.

Đằng Tề Văn giật mình một lát, trong lúc này hắn cảm thấy Lý Thất Dạ nói chuyện có chút đáp không được, giống như hai người bọn họ nói chuyện là ông nói gà, bà nói vịt.

- Chính là những thứ nhìn thấy trong dòng suối vừa rồi.

Tuy Đằng Tề Văn cảm thấy kỳ quái, nhưng mà vẫn hỏi.

Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, nói:

- Ngươi nói cảnh tượng là thật hay giả, vậy phải nhìn đạo tâm của ngươi. Thực là giả, giả là thực, giả cũng thực thì thực cũng giả.

Nghe nói như thế, Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ nghe như lọt vào sương mù, không sờ được ý nghĩ.

Lúc này Lý Thất Dạ không để ý tới Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ, lấy chén ngọc ra, hắn nói nhỏ, cử hành một nghi thức kỳ quái phức tạp, nghi thức này cực kỳ cổ xưa, nghi thức cổ xưa như thế, Đằng Tề Văn cũng nhìn không ra đây là làm gì.

Lý Thất Dạ vẫn lẩm bẩm một phen, sau khi nghi thức chấm dứt, hai tay của hắn bưng lấy chén ngọc giơ cao hơn đầu.

Thời điểm này nghe được tiếng nước vang lên, hai dòng nước thật nhỏ chảy xuống, chảy vào chén ngọc của Lý Thất Dạ.

- Pho tượng rơi lệ.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn vội vàng nhìn lên, nhìn thấy con mắt pho tượng chảy nước mắt, Diệp Đồ thì thào nói.

Nhìn thấy pho tượng chảy nước mắt, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn sinh ra chấn động trong lòng, ngây người ra đó, hai người bọn họ có ảo giác, bọn họ cảm thấy pho tượng dường như có tính mạng, vào thời khắc này bọn họ thấy không phải pho tượng, đây là người sống sờ sờ bị phong ấn ở đây.

Vào thời điểm này, bọn họ cũng không biết đây là pho tượng hay người sống.

Thời điểm chén ngọc của Lý Thất Dạ chứa đầy, nước mắt cũng đình chỉ, Lý Thất Dạ cẩn thận thu hồi chén nước mắt.

- Công tử, đây là thứ gì?

Thấy Lý Thất Dạ cẩn thận thu hồi chén nước mắt, Diệp Đồ tò mò hỏi.

Lý Thất Dạ nhìn qua pho tượng, nói ra:

- Thương Sinh Lệ, Thương Sinh Lệ Thủy. Nó có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ sinh linh khao khát với sinh mạng, cũng chứa đựng nước mắt của sinh linh.

Lý Thất Dạ lấy chén nước này chính là dùng để tục thọ cho Chu Tước Thụ.

Lý Thất Dạ nhìn qua pho tượng, sau đó nói:

- Chúng ta đi thôi, nên đạt được cũng nhận được, không thể đạt được, cũng không có biện pháp cưỡng cầu.

Nói xong xoay người rời đi.

Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn vội vàng theo sau, đi theo Lý Thất Dạ ra khỏi đống loạn thạch.

- Đáng tiếc.

Thời điểm ra khỏi đống loạn thạch này, đi ở phía trước Lý Thất Dạ nói ra:

- Mang các ngươi tới nơi này, ta còn tưởng rằng các ngươi có thể thấy cái gì, hoặc là có chút cơ duyên, xem ra các ngươi còn không có duyên phận.

- Đạt được cơ duyên?

Lý Thất Dạ nói lời này làm cho nội tâm Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn chấn động, bọn họ còn cho rằng Lý Thất Dạ chỉ vì lấy Thương Sinh Lệ mà đến.

- Đúng, chính là cơ duyên.

Đi ở phía trước, Lý Thất Dạ nói:

- Nếu các ngươi có duyên phận này, sẽ nhìn thấy mấy thứ gì đó, đặc biệt là mấy pho tượng kia, đáng tiếc, các ngươi lại không có nhìn thấy cái gì cả, chỉ có thể nói các ngươi không có duyên phận này.

Trong lòng Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn chấn động, hai người bọn họ nhìn nhau, thời điểm này bọn họ mới biết vì cái gì Lý Thất Dạ nói chuyện khó hiểu với bọn họ.

Nghĩ tới đây, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn vội vàng quay đầu nhìn thấy, nhưng mà vừa nhìn thấy không thấy đồng loạn thạch đâu cả, thậm chí thảo nguyên sau lưng cũng không thấy, nơi đó chỉ là hư không mênh mông mà thôi.

Xảy ra chuyện đột ngột như thế, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn sợ tới mức cả kinh, từ đầu đến cuối, hai người không biết mình đang ở trong hư không, vào thời điểm này bọn họ không thể tin vào mắt của mình, đều không biết mắt của mình nhìn là thật hay giả.

- Không nên nhìn, bỏ qua cơ duyên thì không thể cưỡng cầu.

Lý Thất Dạ đi ở phía trước lãnh đạm nói ra.

Nghe được câu nói như thế, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn hai người cũng sinh ra tiếc nuối, bọn họ cũng không có ngờ mình bỏ qua cơ duyên, bọn họ không ngờ cơ duyên đã ở bên cạnh mình.

- Nơi này cócó cơ duyên khác không?

Diệp Đồ cũng không nhịn được hỏi.

- Mỗi người khác nhau, có khả năng gặp cơ duyên cũng khác nhau, loại vật này không có biện pháp cưỡng cầu, không thấy được cơ duyên, nói rõ ngươi không có đạt tới trình độ này.