Cơ Không Vô Địch giận đến phát điên, hận không thể lập tức đem Lý Thất Dạ chém thành muôn mảnh, ngày xưa hắn là danh tiếng bực nào, lúc nào chật vật qua như thế?
Cơ Không Vô Địch chạy trốn một quãng đường rất dài, thời điểm hắn chạy trốn tới một ngọn núi, đột nhiên lại dừng không trốn, xoay người lại lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đứng trên hư không, nhìn Cơ Không Vô Địch đứng ở trên ngọn núi, không khỏi nở nụ cười.
Tiếp theo, các nàng Mai Tố Dao đều nhao nhao đuổi theo tới, cường giả thế hệ trước chạy đến xem náo nhiệt, cũng từng người đuổi tới.
Sau khi đông đảo tu sĩ đuổi tới, nhìn thấy Cơ Không Vô Địch đứng ở trên ngọn núi vậy mà không trốn, đều cảm thấy bất ngờ, rất nhiều người không khỏi nhìn nhau một chút.
- Thế nào, không trốn rồi?
Lý Thất Dạ nhìn Cơ Không Vô Địch đứng ở trên ngọn núi, không khỏi nở nụ cười, chậm rãi nói ra.
Lúc này Cơ Không Vô Địch hít thở một cái thật sâu, hắn ưỡn ngực, thần thái phi dương, lại một lần nữa khôi phục khí thế cao cao tại thượng kia, lại một lần nữa khôi phục tư thái bễ nghễ thiên hạ.
Cơ Không Vô Địch kia lại trở về, cao ngạo, tự phụ, khí thế khinh người, cùng Cơ Không Vô Địch như chó nhà có tang vừa rồi kia tưởng chừng như hai người.
- Họ Lý, ngươi cho rằng bản công tử thật sự sợ ngươi?
Cơ Không Vô Địch đứng chắp tay, bễ nghễ thiên hạ, lạnh lùng nói ra:
- Vừa rồi chẳng qua là chiến lược rút lui của bản công tử mà thôi.
- Tốt một cái chiến lượt rút lui.
Lý Thất Dạ vỗ tay cười to, nở nụ cười, nhàn nhã nói.
- Đem nghệ thuật chạy trốn nói đến như thế, không hổ là Tiên Đế hậu đại, không tầm thường, không tầm thường.
Bị Lý Thất Dạ chế giễu như thế, sắc mặt của Cơ Không Vô Địch không khỏi đỏ lên, thần thái khó coi tới cực điểm, hắn lạnh lùng hừ một cái, cầm trong tay một thanh Tiên Đế Bảo khí, trực chỉ Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói ra:
- Họ Lý, có dám đi lên chiến một trận hay không!
Cơ Không Vô Địch đột nhiên khiêu chiến Lý Thất Dạ, cái này khiến rất nhiều người không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong nội tâm rất nhiều người đều rõ ràng, Cơ Không Vô Địch tuyệt đối không phải đối thủ của đệ nhất hung nhân Lý Thất Dạ.
Vừa rồi Cơ Không Vô Địch còn bị đệ nhất hung nhân truy sát như chó nhà có tang, lên trời không đường, xuống đất không cửa, hiện tại ngược lại tốt, đột nhiên như là biến thành người khác. Cũng dám ngạo khí trùng thiên khiêu chiến Lý Thất Dạ. Trong này đích thật là đáng giá người nghiền ngẫm.
- Khiêu chiến ta?
Lý Thất Dạ nhìn lấy Cơ Không Vô Địch, trong đôi mắt không khỏi lộ ra ý cười nồng đậm.
Cơ Không Vô Địch cầm Đế binh trong tay, chỉ vào Lý Thất Dạ nói:
- Không sai, có dám tiến lên chiến một trận hay không, nếu như ngươi sợ chiến, liền là cháu trai của ta!
- Nói như vậy, ngươi là nắm chắc tất thắng.
Lý Thất Dạ không khỏi vỗ tay nở nụ cười.
Cơ Không Vô Địch lãnh ngạo cười một tiếng, nhìn xuống Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói ra:
- Một sâu kiến mà thôi, trảm ngươi, kia bất quá là chuyện dễ như trở bàn tay, một tay liền đem ngươi nghiền chết.
Nếu như nói, ở trước kia Cơ Không Vô Địch nói lời như vậy, bất kể là ai, đều sẽ cảm thấy lời này không có vấn đề gì, tại năm đó, Cơ Không Vô Địch từng được người xưng là thần nhân, thậm chí có người xưng hắn là thế hệ trẻ tuổi đệ nhất nhân.
Nhưng mà nay thời đại thay đổi, hôm nay thời điểm Cơ Không Vô Địch đối với đệ nhất hung nhân nói ra lời như vậy. Bất luận là ai, đều cảm thấy Cơ Không Vô Địch quá cuồng vọng, coi như hắn chấp chưởng Đế binh, cũng không có khả năng chiến thắng đệ nhất hung nhân.
- Ngươi vừa nói như vậy, ta ngược lại là rất muốn thử.
Lý Thất Dạ vỗ tay cười nói:
- Mặc dù nói, phép khích tướng của ngươi nát mười phần.
- Bản thân ta tự tin, đối với ngươi, cần gì phép khích tướng.
Cơ Không Vô Địch lãnh ngạo nói.
- Phép khích tướng cũng tốt, không phải phép khích tướng cũng được.
Lý Thất Dạ nhàn nhã cười một tiếng, nói ra:
- Mặc kệ là cái gì, con người của ta rất thích làm một việc, đạp nát tự tôn của người khác. Người khác thường thường càng cho là mình nắm chắc thắng lợi trong tay, mình tất thắng không thể nghi ngờ, vậy ta liền thích đánh bại hắn, đem hắn giẫm ở dưới chân, để tự tôn của hắn nát sạch, để hắn tuyệt vọng.
- Cẩn thận một chút, ở trong đó chỉ sợ có cạm bẫy.
Thấy Lý Thất Dạ ứng chiến, Mai Tố Dao nhẹ giọng nhắc nhở hắn nói.
Trên thực tế, rất nhiều người đều ẩn ẩn đoán ra một chút, trước đó Cơ Không Vô Địch bị đuổi gϊếŧ như chó nhà có tang, bây giờ lại lực lượng mười phần, cuồng ngôn nói muốn nghiền chết Lý Thất Dạ, cái này không khỏi để cho người ta nghĩ đến Cơ Không Vô Địch có hậu thủ.
Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra tiếu dung, hắn nhìn thoáng qua thiên địa, sau đó phân phó các nàng Mai Tố Dao nói:
- Ta sẽ cẩn thận, bất quá, nhớ kỹ một câu, mặc kệ phát sinh chuyện gì, các ngươi tuyệt đối không được xuất thủ, bằng không thì các ngươi sẽ làm xấu chuyện tốt của ta.
Các nàng Mai Tố Dao nhìn nhau một chút, yên lặng gật đầu.
- Ta tới.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, một bước đạp vào sơn phong, nhìn lấy Cơ Không Vô Địch chấp chưởng Đế binh, nói ra:
- Có thủ đoạn gì, sử dụng hết ra đi.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ lộ ra tiếu dung nồng đậm nói:
- Ta nói qua, hôm nay coi như là chúng thần che chở ngươi, ta cũng sẽ lấy đầu lâu của ngươi làm bô. Cho nên, ngươi có bản lãnh gì, sử dụng hết ra đi, sau một chiêu, ta tất lấy đầu ngươi xuống!
Bị Lý Thất Dạ khinh thị như thế, sắc mặt Cơ Không Vô Địch khó coi tới cực điểm, hắn luôn luôn cao cao tại thượng, coi như gần đây danh tiếng bị Lý Thất Dạ che lại, nhưng mà, bị Lý Thất Dạ khinh thị như thế, điều này làm cho hắn không cách nào nuốt xuống khẩu khí này.
- Bắt đầu…
Cơ Không Vô Địch cuồng hống một tiếng, lệ khiếu nói.
Tranh… một tiếng, ngay ở giữa thạch hỏa điện quang này, tứ phương thiên địa bị khóa lại, vị trí của Lý Thất Dạ xuất hiện vòng xoáy thời gian, trong nháy mắt này, Lý Thất Dạ tựa như lọt vào trong đầm lầy thời gian, thân thể muốn trầm luân ở trong thời gian, tựa hồ, Lý Thất Dạ muốn biến mất khỏi thời gian trường hà.
- Không tốt, là bẫy rập.
Nhìn thấy một màn này, không ít người giật nảy cả mình, coi như là các nàng Lý Sương Nhan cũng không khỏi run lên.
Không có ai biết đây là cái gì, chỉ thấy thời gian lưu chuyển, cả người Lý Thất Dạ tựa như biến mất, hắn thân bất do kỷ trầm luân ở trong thời gian, tựa hồ, thời điểm cả người hắn lọt vào trong thời gian trường hà, hắn liền vĩnh viễn không thể về thế giới này, hắn đã bị xóa đi.
- Tiểu súc sinh, nhận lấy cái chết.
Thấy Lý Thất Dạ trầm luân ở trong thời gian trường hà, Cơ Không Vô Địch cuồng hỉ, lúc này không xuất thủ còn đợi khi nào, hắn cuồng hống một tiếng, huyết khí dâng trào, thiên mệnh bí thuật hiển hiện.
"Oanh" một tiếng, Cơ Không Vô Địch chôn vùi tất cả huyết khí, một màn này mười phần rung động, huyết khí của Cơ Không Vô Địch mênh mông như biển, lượng lớn huyết khí trong nháy mắt bị chôn vùi như thế, trong nháy mắt sấy khô, cái này thật sự là đáng sợ.