- Không…
Ngay lúc này, một tiếng kinh hô vang lên, một người leo lên sơn phong, chắn ở trước mặt Xích Thiên Vũ, không cho Lý Thất Dạ tới gần.
Lúc này mọi người thấy rõ ràng người ngăn ở trước mặt Xích Thiên Vũ, nàng chính là một trong Ngũ Thánh Bán Nguyệt công chúa.
Gặp Bán Nguyệt công chúa ngăn ở phía trước Xích Thiên Vũ, Lý Thất Dạ không khỏi cười nói ra:
- Thế nào, ngươi cũng muốn cứu hắn sao? Cũng không biết ngươi so với bọn người Thừa Thiên Vương như thế nào.
- Bán Nguyệt, đi thôi, ngươi không phải đối thủ của hắn.
Lúc này mặc dù Bán Nguyệt công chúa nguyện xuất thủ cứu hắn, nhưng mà, Xích Thiên Vũ đã không ôm bất kỳ hy vọng gì, cho nên, hắn ngược lại khuyên Bán Nguyệt công chúa rời đi.
- Không, nếu như muốn chết, ta nguyện ý cùng ngươi chết chung một chỗ!
Bán Nguyệt công chúa nhìn lấy Xích Thiên Vũ bị đóng ở trên mặt đất, trong đôi mắt đẹp tràn đầy thâm tình, tràn đầy kiên định.
Xích Thiên Vũ trong lúc nhất thời trầm mặc, hắn không phản bác được, hắn cũng biết Bán Nguyệt công chúa ưa thích hắn, nhưng mà, hắn ưa thích lại không phải Bán Nguyệt công chúa.
- Có chút ý tứ.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Bán Nguyệt công chúa, cười nói ra:
- Bất quá nha, coi như ngươi tìm chết, ta cũng không nhất định phải gϊếŧ chết ngươi, ta coi như là gϊếŧ người như ngóe, cũng sẽ không vô duyên vô cớ gϊếŧ một người.
- Dùng mệnh đổi của ta mạng của hắn!
Bán Nguyệt công chúa nhìn lấy Lý Thất Dạ, nói ra:
- Ngươi thả hắn đi, ta lưu lại, muốn chém gϊếŧ muốn róc thịt ngươi cứ tự nhiên.
- Không…
Xích Thiên Vũ nghe nói như thế cũng kinh ngạc, nói ra:
- Bán Nguyệt, ngươi đi đi, ta không cần thiếu ngươi cái gì, đây là ân oán của ta, không cần ngươi để ý tới!
Bán Nguyệt công chúa không để ý tới Xích Thiên Vũ, nhìn lấy Lý Thất Dạ, nói ra:
- Ngươi từng nói qua, nếu như hướng ngươi cầu xin tha thứ, ngươi có lẽ sẽ tha thứ địch nhân! Ta cầu ngươi thả hắn, bằng vào mệnh ta, đổi mạng của hắn!
Nói xong, nàng chậm rãi quỳ xuống, quỳ gối ở trước mặt Lý Thất Dạ.
- Đi, ngươi đi mau! Chuyện của ta không cần ngươi để ý tới!
Xích Thiên Vũ quát to, nhưng mà, Bán Nguyệt công chúa không nói lời nào, quỳ gối ở trước mặt Lý Thất Dạ.
Lúc này, toàn bộ Thần Chiến Sơn là hoàn toàn yên tĩnh, vô số ánh mắt nhìn lấy một màn này, có người cảm động, có người hờ hững, cũng có người tiếc hận.
- Tốt một nữ tử si tình.
Có người không khỏi thì thào nói.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Bán Nguyệt công chúa quỳ ở nơi đó, hắn lộ ra tiếu dung nói:
- Ngươi đã cầu xin tha thứ như thế, nếu như ta không đáp ứng ngươi cầu xin, tựa hồ, ta lộ ra quá tuyệt tình.
Nói xong, chậm rãi hướng Bán Nguyệt công chúa đi đến.
- Không, Lý Thất Dạ, có gan ngươi liền gϊếŧ ta!
Xích Thiên Vũ gặp Lý Thất Dạ hướng Bán Nguyệt công chúa đi đến, không khỏi kinh hãi, lệ quát lên:
- Họ Lý, ngươi qua đây gϊếŧ ta, đừng làm thứ hèn nhát! Ai làm nấy chịu, cái mạng nhỏ của ta ngay ở chỗ này, ngươi qua đây cầm đi!
Lý Thất Dạ không để ý tới Xích Thiên Vũ, đi tới trước mặt Bán Nguyệt công chúa, nhàn nhã cười nói ra:
- Một mạng đổi một mạng, cũng được, ta liền làm người tốt một lần, thành toàn ngươi, ta gϊếŧ ngươi, liền thả hắn! Cũng không biết ngươi chuẩn bị xong chưa? Nếu như ngươi còn không có chuẩn bị kỹ càng, hiện tại đổi ý còn kịp.
- Không…
Xích Thiên Vũ gấp giọng đối với Bán Nguyệt công chúa hét lớn:
- Bán Nguyệt, chạy mau, hiện tại chạy đi!
Nhưng mà, Bán Nguyệt công chúa khẽ động cũng không động, lẳng lặng quỳ ở nơi đó, nàng quay đầu, nhìn lấy Xích Thiên Vũ, sau đó chậm rãi nói ra:
- Sau khi ta chết đi, ngươi phải sống thật tốt, đừng lo lắng, đừng bi thương, chỉ cần ngươi có thể vui vui sướиɠ sướиɠ sống sót, ta liền thỏa mãn, ta chết cũng không hối tiếc.
Trong nội tâm Xích Thiên Vũ run lên, hắn không biết nên nói thế nào tốt, cuối cùng, hắn nói với Lý Thất Dạ:
- Lý Thất Dạ, ngươi gϊếŧ ta đi, ta cầu xin ngươi, ta là thứ hèn nhát! Chỉ cần ngươi gϊếŧ ta, ta quỳ xuống cũng có thể!
Nhìn thấy một màn dạng này, trong lúc nhất thời, có không ít người không khỏi thở dài, thậm chí là có người khóe mắt ướŧ áŧ.
- Quá cảm động, nếu như đời này có người nguyện ý vì ta chết, ta nhất định gả cho hắn!
Có nữ tu sĩ càng là ướt vạt áo, thì thào nói.
Đối với Xích Thiên Vũ yêu cầu, Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Người không thể nói không giữ lời, ta đã đáp ứng nàng, vậy ta chỉ có lấy đi tính mạng của nàng, yên tâm, sau khi ta gϊếŧ nàng, ta sẽ thả ngươi một ngựa, ta nói chuyện chắc chắn.
- Lý Thất Dạ, ngươi là vương bát đản!
Xích Thiên Vũ không khỏi lớn tiếng gầm rú nói.
Lý Thất Dạ không để ý tới Xích Thiên Vũ gầm rú, đối với Bán Nguyệt công chúa đang quỳ nói ra:
- Ngươi còn có di ngôn gì muốn nói không?
Bán Nguyệt công chúa hít thở một cái thật sâu, nhìn lấy Xích Thiên Vũ, không khỏi thâm tình nói ra:
- Tạm biệt, nhất định phải hảo hảo sống tiếp!
Nói đến đây, dù nàng có trăm ngàn vạn điểm không bỏ, nhưng, nàng vẫn dứt khoát quay đầu, nói với Lý Thất Dạ:
- Động thủ đi!
Nói xong, chậm rãi nhắm lại tú mục.
- Đừng…
Lúc này Xích Thiên Vũ cũng không đành lòng đi xem, hắn không khỏi quay đầu đi, không nguyện ý nhìn lấy Bán Nguyệt công chúa chết ở trong tay Lý Thất Dạ.
Trong lúc nhất thời, thiên địa yên tĩnh, tại thời khắc này, tựa hồ là trở nên dài dằng dặc, tựa như là trăm ngàn vạn năm, lâu đến làm cho không người nào có thể dày vò, lâu đến làm cho không người nào có thể thừa nhận.
Nhưng mà, thời gian trôi qua, không có bất cứ động tĩnh gì, qua một hồi lâu sau, Bán Nguyệt công chúa mở ra tú mục, Xích Thiên Vũ cũng lập tức quay đầu.
Lúc này, bọn hắn chỉ thấy Lý Thất Dạ đứng bình tĩnh ở nơi đó, thong dong tự tại, trên mặt mang tiếu dung.
- Ngươi động thủ đi!
Bán Nguyệt công chúa kiên định nói, lúc này, nàng đã là một lòng muốn chết, đã không còn hy vọng xa vời khác, chỉ cầu Xích Thiên Vũ có thể hảo hảo sống sót.
- Con người của ta có một cái mao bệnh, người khác càng hi vọng ta làm một chuyện nào đó, ta càng không muốn làm.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nở nụ cười, hắn tiện tay một chiêu, "Keng" một tiếng, pháp tắc đóng Xích Thiên Vũ ở trên mặt đất trong nháy mắt bay trở về trong tay của hắn.
- Hôm nay, tha cho ngươi một mạng, hi vọng chớ cô phụ nữ hài tử đối với ngươi một phen tâm ý.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Xích Thiên Vũ nằm dưới đất một chút, lộ ra tiếu dung, sau đó xoay người rời đi.
Mặc kệ là Bán Nguyệt công chúa hay Xích Thiên Vũ, hoặc là rất nhiều tu sĩ cường giả đứng ngoài quan sát, đối với cái chuyển biến đột nhiên này, bọn hắn cũng có chút khó mà tin tưởng. Bất kể là ai, đều không thể tin được Lý Thất Dạ cứ như vậy tha thứ Xích Thiên Vũ cùng Bán Nguyệt công chúa.
- Đúng rồi…
Ngay thời điểm Xích Thiên Vũ cùng Bán Nguyệt công chúa đều không thể tin được Lý Thất Dạ cứ như vậy tha thứ bọn hắn, Lý Thất Dạ rời đi đột nhiên xoay đầu lại, nói ra:
- Về sau chỉ cần địa phương Lý Thất Dạ ta ở, tốt nhất cách ta xa xa, nếu không, lần sau tái phạm trong tay ta, gϊếŧ không tha!