Đế Bá

Chương 1462: Khoái kiếm của Khoái Kiếm Hầu (1)

Lý Thất Dạ thu hồi món bảo vật này, cười nhạt một tiếng, phía dưới phiến đại địa này, cất giấu đồ vật quá tốt, năm đó Cổ Minh muốn ép khô phiến đại địa này cũng không có thành công, coi như là vạn cổ kinh diễm Thiên Đồ Tiên Đế tự mình đi vào, cũng không thể ép khô phiến đại địa này, chớ nói chi là những người khác.

Để Lý Thất Dạ có chút tiếc nuối là, mở ra bảo tàng dưới đất, mỗi lần chỉ có một kiện bảo vật từ bên trong trốn ra, muốn lấy nhiều một kiện cũng không được.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Long Đài yên tĩnh tới cực điểm, thậm chí là rất nhiều người là miệng há thật lớn, trong lúc nhất thời khép lại không được, đây là đem bọn hắn chấn kinh a.

Qua thật lâu, có người giật mình một cái, lấy lại tinh thần, hít một hơi lãnh khí, cho đến bây giờ, bọn hắn cũng không dám tin tưởng con mắt của mình, cái này thật bất khả tư nghị.

- Cái này, cái này, điều đó không có khả năng đi.

Có cường giả tuổi trẻ không khỏi thì thào nói, tận mắt nhìn thấy, cũng để bọn hắn cảm thấy khó mà tin tưởng. Bao nhiêu thiên tài kinh tài tuyệt diễm từng ở chỗ này lĩnh hội, bao nhiêu Thần Vương ở chỗ này nếm thử, đều không có chiếm được bảo vật.

Đối với hậu thế mà nói, Hổ Khâu ngộ đạo, Long Đài được bảo, cái kia bất quá là một câu truyền thuyết mà thôi, nhưng mà hôm nay, chuyện như vậy lại chân chân thật thật phát sinh, truyền thuyết đang ở trước mắt, này làm sao không khiến người ta giật mình đây.

- Truyền thuyết quả nhiên không giả, Huyết Tỳ Tiên Đế quả nhiên từng ở chỗ này đạt được một kiện đồ vật vạn thế khó lường.

Bạch Kiếm xuất thân từ Đại Thủ Ấn Cổ Viện từ trong lúc khϊếp sợ lấy lại tinh thần, không khỏi lẩm bẩm nói.

Khoái Kiếm Hầu cùng Xích Thiên Vũ trong lúc nhất thời là sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, bọn hắn còn muốn thu nhặt mạng nhỏ của Lý Thất Dạ, hiện tại ngược lại là Lý Thất Dạ hung hăng quất vào trên mặt của bọn hắn.

- Ta nhớ được, có người là muốn giao ra mạng chó của mình đi.

Lý Thất Dạ thu hồi bảo hạp, ở thời điểm này mới lười biếng nhìn thoáng qua Khoái Kiếm Hầu.

Trong lúc nhất thời, Khoái Kiếm Hầu là sửng ở nơi đó, tại thời khắc này, hắn là đâm lao phải theo lao, tiến thối lưỡng nan, vô cùng xấu hổ. Để hắn tự sát, hắn là làm không được, ai không trân quý tính mạng của mình.

Nhưng mà, hiện tại nếu như đổi ý, vậy một đời anh danh mất hết, từ đó về sau, chỉ sợ hắn không cách nào đặt chân tại Nam Xích Địa.

Trong lúc nhất thời sắc mặt Khoái Kiếm Hầu là hết sức khó coi, hắn đứng ở nơi đó cũng không biết nên tiến thối như thế nào, rất nhiều người ở đây đều nhìn lấy Khoái Kiếm Hầu.

Mặc dù Xích Thiên Vũ mười phần muốn giúp đỡ sư đệ của mình, nhưng mà, trong lúc nhất thời cũng không có thượng sách.

Ở trước mắt bao người, Khoái Kiếm Hầu không thể lật đổ lời mình vừa mới nói, nếu không, bị mất uy tín chỉ sợ tương lai sẽ bị người phỉ nhổ.

Khoái Kiếm Hầu cắn răng một cái, hắn đem quyết định chắc chắn, chậm rãi đi hướng Lý Thất Dạ, ở cách Lý Thất Dạ không xa dừng lại, hắn lạnh lùng nói ra:

- Mệnh của ta ngay ở chỗ này, ngươi có bản lĩnh thì tới lấy đi!

- Thế nào, đổi ý rồi? Không nỡ tự vẫn!

Lý Thất Dạ nhìn lấy Khoái Kiếm Hầu, nở nụ cười nói ra.

Khoái Kiếm Hầu lạnh lùng nói:

- Vương giả luôn luôn có một kiểu chết của vương giả, tự vẫn, đây là nhục nhã anh linh Huyết Ma tộc ta! Có bản lĩnh ngươi gϊếŧ ta. Chỉ cần ngươi có thể lấy đi tính mạng của ta, tính mạng của ta liền là của ngươi!

Khoái Kiếm Hầu là không nguyện ý tự sát, cho nên, hắn đem quyết định chắc chắn, hắn nghĩ ra dạng mưu kế này, để Lý Thất Dạ tới lấy tính mạng của hắn.

- Vô sỉ…

Diệp Sơ Vân lạnh lùng nhìn Khoái Kiếm Hầu một chút, nói ra.

Sắc mặt Khoái Kiếm Hầu lúc đỏ lúc trắng, nhưng mà, hắn làm như không có nghe thấy Diệp Sơ Vân nói, đối với hắn mà nói, tính mạng của mình thật sự là quá trân quý.

- Diệp tông chủ, bằng vào thuyết pháp của Thuần Huyết Tông chúng ta, tự vẫn là không thương tiếc sinh mệnh của mình, coi như là vào Địa Ngục, cũng sẽ bị anh linh tổ tiên phỉ nhổ, Thuần Huyết Tông chúng ta chỉ có người chết trận, không có người sợ chiến.

Xích Thiên Vũ vội giúp đỡ sư đệ mình nói chuyện.

Diệp Sơ Vân chỉ là lạnh lùng nhìn Xích Thiên Vũ một chút, không nói gì thêm.

- Tới đi, ta không xuất thủ, mặc kệ ngươi công kích. Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, liền đem tính mạng của ta cầm đi.

Khoái Kiếm Hầu đối với Lý Thất Dạ lớn tiếng nói ra.

Lời nói này của Khoái Kiếm Hầu làm không ít người trên Long Đài nhìn nhau một chút, lời này của Khoái Kiếm Hầu nghe như hào sảng, nhưng mà, chỉ cần người có điểm kiến thức đều có thể nhìn ra được. Trước mắt cái Lý Thất Dạ này cùng phàm nhân không kém bao nhiêu, coi như là tu luyện, chỉ sợ đạo hạnh cũng chẳng mạnh đến đâu.

Mà Khoái Kiếm Hầu là cường giả nổi danh thế hệ trẻ tuổi của Nam Xích Địa, tốc độ của hắn không gì sánh kịp. Dạng đạo hạnh giống như hắn này, coi như hắn không xuất thủ, mặc cho Lý Thất Dạ công kích. Lý Thất Dạ cũng không có khả năng lấy tính mạng của hắn.

Lý Thất Dạ căn bản không có khả năng gϊếŧ chết Khoái Kiếm Hầu, Khoái Kiếm Hầu kia bất quá là mặt ngoài hào sảng mà thôi, hắn đã là tính toán đến một bước này.

Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, lộ ra tiếu dung, nói ra:

- Nói cho cùng, vẫn là không muốn chết. Cũng được, con người của ta ưa thích đánh vỡ ảo tưởng của người khác, ưa thích bóp diệt hi vọng của người khác. Ngươi không muốn chết, ta hết lần này tới lần khác để ngươi chết, hơn nữa để ngươi tuyệt vọng chết đi!

- Ngươi đã danh xưng Khoái Kiếm Hầu, điều này nói rõ ngươi xuất kiếm rất nhanh, cái kia tốt.

Lý Thất Dạ lộ ra tiếu dung, nói ra:

- Ta liền đứng ở trước mặt ngươi, để ngươi xuất kiếm trước, nếu như kiếm của ngươi có thể nhanh hơn ta, như vậy. Liền là ngươi thắng, ngươi không chỉ có thể nhặt về mạng của mình, còn có thể thắng đi tính mạng của ta.

Nói đến đây, tiếu dung của Lý Thất Dạ tựa như gợn sóng khuếch tán, cười đến rất khoái nhạc, cười đến rất ôn nhu.

Người khác xem không hiểu nụ cười này của Lý Thất Dạ, nhưng mà Diệp Sơ Vân lại có thể nhìn hiểu, nàng minh bạch, thời điểm Lý Thất Dạ lộ ra dạng tiếu dung này, liền mang ý nghĩa tử vong, tựa như tiếu dung của tử thần.

Theo Diệp Sơ Vân, sau khi Lý Thất Dạ lộ ra nụ cười như thế, chẳng cần biết ngươi là ai, đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bất kể là ai tới cứu ngươi, đều là hẳn phải chết!

Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, rất nhiều người trên Long Đài đều bất khả tư nghị nhìn lấy Lý Thất Dạ, cái này chỉ sợ là lời nói điên cuồng nhất mà bọn hắn đã nghe qua, bọn hắn cũng không dám tin tưởng lỗ tai của mình.

Mọi người đều biết, mặc dù nói Khoái Kiếm Hầu là đạo hạnh không bằng sư huynh hắn Xích Thiên Vũ, nhưng mà, luận tốc độ, coi như là sư huynh hắn Xích Thiên Vũ cũng không nhất định có thể nhanh hơn hắn.