- Chân nhân là người duy nhất đương thời có thể đi vào Đế Thế viện.
Lần này bái vào Thiên Đạo Viện, Cơ Không Vô Địch có uy danh nổi như cồn, trở thành học sinh duy nhất của Đế Thế viện. Truyền thuyết Đế Thế viện khác với bốn đại việ khác. Đế Thế viện che giấu bí mật lớn, bên trong có kỳ ngộ lớn. Nghe nói Cơ Không Vô Địch vào Đế Thế viện tỉnh thân ngộ đạo, được đến kỳ ngộ siêu lớn. Có người suy đoán Cơ Không Vô Địch đã đặt chân vào đường tiên đế tương lai.
Thần nhân Cơ Không Vô Địch đến, Tiên nữ Mai Tố Dao vẫn bình tĩnh tự nhiên. Cùng là thiên tài đỉnh cao đương thời, Mai Tố Dao rất bình tĩnh, nhập thế nhưng không tranh với đời.
Lý Thất Dạ lười biếng liếc Cơ Không Vô Địch, không hứng thú đáp lời gã.
Thái độ kiêu ngạo, bá đạo của Lý Thất Dạ làm những người nhìn thấy tim đập nhanh, hút ngụm khí lạnh. Một người dám trả lời ngay mặt Tiên nữ Mai Tố Dao, không thèm nhìn Thần nhân Cơ Không Vô Địch đã sinh ra, trong thế hệ trẻ lại có thêm vô địch sánh vai cùng Mai Tố Dao, Cơ Không Vô Địch.
Nhiều người nghĩ kỹ, cảm thấy Lý Thất Dạ kiêu ngạo, bá đạo cũng có lý. Đồ Hổ Nhạc, Bá Hạ, chém Tổ Hoàng Võ, Thanh Huyền Thiên Tử, công kích thần đàn mười một lão bất tử. Chiến tích như vậy đủ để ngạo thị bất cứ thanh niên nào đương thời, dù là thế hệ trước nhắc đến cũng biến sắc mặt.
Thần nhân Cơ Không Vô Địch con ngươi co rút, mắt bắn tia sáng, gã không hành động gì nhưng khí thế duy ngã vô địch rõ ràng.
Nhiều thiên tài trẻ đi theo Cơ Không Vô Địch đến, gai mắt Lý Thất Dạ. Đặc biệt có người quan hệ khá tốt với Thanh Huyền Thiên Tử.
Một thiên tài nhìn Lý Thất Dạ ngồi trên ngọn núi thấp lùn, kiềm không được mỉa mai:
- Người gì cuồng quá!
- Như thế nào? Có người muốn gây sự?
Lý Thất Dạ không nhúc nhích, không nói chuyện. Là Băng Ngữ Hạ khép quạt, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, khí thế khϊếp người hỏi:
- Bây giờ Tiểu Lý Tử do bản công tử che chở, ai không phục thì bước ra đây!
Băng Ngữ Hạ nói rất kiêu ngạo, làm thiên tài mới lên tiếng nín thở. Mọi người đều biết thực lực của Băng Ngữ Hạ, thiên tài yêu nghiệt nào đứng trước mặt nàng đều không dám kiêu ngạo. Cửu cung cổ thánh, đây là vô thượng thánh!
Cửu cực là tôn, thập viên là vô khuyết. Cửu cung cổ thánh, với thực lực như Băng Ngữ Hạ đi đâu cũng ngạo thị quần hùng, đương thời chưa nghe nói ai có cửu cung.
Trong phút chốc không khí im lặng. Lý Thất Dạ kiêu ngạo ngồi trên núi, mặc cho thiên quân vạn ãm không thể lay động đượ hắn. Tiên nữ Mai Tố Dao hay Thần nhân Cơ Không Vô Địch cũng vậy, đứng sang bên đi! Lý Thất Dạ bá đạo, có người gai mắt hắn cũng phải khâm phục.
Cuối cùng người Lý Thất Dạ chờ cũng đến. Vang tiếng nổ điếc tai, rất nhiều tu sĩ trẻ lao nhanh tới, nhìn là biết tu sĩ trẻ của môn phái nào đó, đạo hạnh không quá mạnh. Hai nữ nhân dẫn đầu chói mắt xuất chúng, một lạnh như băng sương, một quyến rũ nhất thiên hạ.
Chớp mắt đoàn người chạy tới ngọn núi thấp lùn, rất nhiều đệ tử trông thấy Lý Thất Dạ thì rất hưng phấn.
Có người cao giọng quát:
- Đại sư huynh!
Lý Thất Dạ nhìn đoàn người chạy nhanh tới, hắn mỉm cười.
Hai nữ nhân chớp mắt đến trước mặt Lý Thất Dạ, chắp tay kêu:
- Công tử!
Hai giọng nói một lạnh như băng sương, trong trẻo vang vọng, một yêu kiều nhỏ nhẹ động lòng người. Hai nữ nhân tuyệt trần cung kính trước mặt Lý Thất Dạ làm người chấn động.
Lý Thất Dạ cười gật đầu với hai nàng, nụ cười từ tận đáy lòng:
- Đến đúng lúc.
Hai nữ nhân đứng sau lưng Lý Thất Dạ, một người ôm trường kiếm, một ôm thần đao. Hai mỹ nữ tuyệt trần một hàn sương ngạo tuyết, một mẫu đơn hồi xuân, rất mát mắt.
Hai nữ nhân này chính là Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều.
Thế Giới Thụ xuất thế, kỳ ngộ tuyệt vời như vậy sao Lý Thất Dạ có thể để thuộc hạ thân nhất bỏ qua?
Nhiều người vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Lý Thất Dạ bá khí, khí thế biết bao, thu hai mỹ nữ tuyệt trần làm tỳ nữ.
Có tu sĩ trẻ đến từ Trung Đại Vực nhận ra hai nữ nhân, cảm thán rằng:
- Đó là truyền nhân của Cửu Thánh yêu môn, từng là một trong các thiên chi kiêu nữ có tiềm lực nhất Trung Đại Vực.
Tu sĩ trẻ nhỏ giọng nói:
- Người khác là công chúa Ngọc Tẫn cường quốc, có thể nói là diễm tuyệt vô song. Bọn họ từng khiến bao nhiêu thiếu niên tài tuấn yêu mến si cuồng.
Tu sĩ nam trẻ tuổi vừa hâm mộ vừa ghen tỵ Lý Thất Dạ, tu sĩ nữ thì thẫn thờ, đặc biệt một số nữ học sinh Thiên Đạo Viện.
Tỳ nữ bên cạnh đã tuyệt thế vô song, bạo tay bá khí như thế khó ai sánh bằng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn đệ tử Tẩy Nhan cổ phái, đệ tử xuát sắc của Cửu Thánh yêu môn chạy suốt đêm đến đây. Môn hộ vạn cổ mở ra, Lý Thất Dạ đưa tin cho Tẩy Nhan cổ phái là phái hết đệ tử đến.
Thực lực của Tẩy Nhan cổ phái tạm thời không thể truyền tống nhiều đệ tử từ Trung Đại Vực đến Đông Bách Thành, trong đó có Cửu Thánh yêu môn, Thiên Đạo Viện giúp đỡ đưa đệ tử Tẩy Nhan cổ phái, Cửu Thánh yêu môn ra khỏi Trung Đại Vực.
- Cơ hội đặt ở trước mắt các người, có bắt được kỳ ngộ hay không phải xem các người có đôi mắt tinh tường không?
Lý Thất Dạ nhìn đệ tử Tẩy Nhan cổ phái, Cửu Thánh yêu môn, nói:
- Trong thiên địa này giấu cơ duyên mà các người không thể tưởng tượng ra, hãy cố gắng lên, cơ hội nằm trong tay các người.
Nhiều đệ tử Tẩy Nhan cổ phái đồng thanh lên tiếng. Đám người Lạc Phong Hoa, Khuất Đao Ly dẫn dắt đệ tử Tẩy Nhan cổ phái, Cửu Thánh yêu môn chia thành mấy đội lao nhanh đi bốn phương tám hướng.
Hiện giờ mọi người đang nhiệt tình khai quật trong thiên địa này, đối với mọi người thì thời gian chính là kỳ ngộ, bất cứ không hy vọng lãng phí một giây nào.
Trong đám người chỉ có Nam Hoài Nhân ở lại, mỗi mình gã là da mặt dày.
Nam Hoài Nhân cười nói với Lý Thất Dạ:
- Công tử, ta ở cùng người.
Lý Thất Dạ liếc Nam Hoài Nhân, gật đầu cho phép gã ở lại. Lý Thất Dạ ưu ái khá nhiều với Nam Hoài Nhân là người đầu tiên đầu phục hắn.
Nam Hoài Nhân tự biết sức mình, gã cho rằng mình là chó săn của Lý Thất Dạ, cho hắn thứ gì hắn muốn, tìm thứ gì hắn muốn tìm.
Nam Hoài Nhân có cá tính bặt thiệp, chốc lát đã nói chuyện rôm rả với Tư Không Thâu Thiên. Hai người có chung quan điểm là giỏi quan sát sắc mặt, Tư Không Thâu Thiên, Nam Hoài Nhân ở chung một chỗ có thể nói là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều đến, Lý Thất Dạ sững sờ. Trì Tiểu Điệp nhìn Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều, nàng đã hiểu tại sao Lý Thất Dạ chỉ nhận nàng làm tỳ nữ, Băng Ngữ Hạ cũng không ngaoị lệ.
Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều xuất sắc nhất đương thời. Lý Sương Nhan là hàn mai ngạo tuyết, uyển như nữ thần núi tuyết. Trần Bảo Kiều quyến rũ yêu diễm, hồng nhan họa thủy. Nữ nhân tuyệt trần như thế ngyện ý làm thị nữ bên cạnh Lý Thất Dạ huống chi là người khác?
Trì Tiểu Điệp buồn bã, lúc này nàng đã hiểu trước kia mình đúng là kiêu ngạo tự phụ, nàng không sánh bằng Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều.