Đấu trường được làm từ những khối nham thạch đen nhánh, trên mỗi một khối nham thạch đều ẩn hiện từng dòng chữ của các vị Đại Hiền, toát ra một lực lượng vừa thần bí vừa cường đại. Chính lực lượng này đã bao phủ toàn Đấu trường để lúc các tu sĩ chiến đấu không thể phá nát được nơi đây.
- Đấu trường cấp bậc Đại Hiền!
Dù không phải đến đây lần đầu, khí thế cường đại của Đấu trường vẫn làm Nam Hoài Nhân rung động.
Mà vị đệ tử họ Trương kia càng khoe khoang đắc ý:
- Đấu trường này do chính tay Tổ sư của chúng ta chế tạo, nó có thể thừa nhận lực lượng chiến đấu cấp bậc Đại Hiền.
Từ Đấu trường cấp bậc Đại Hiền này, người ta có thể đánh giá được nội tình thâm hậu của Cửu Thánh Yêu Môn, trong mắt rất nhiều môn phái nó là một thứ rất đáng để kiêu ngạo.
- Ở một thời đại xa xưa nào đó, Tẩy Nhan Cổ Phái của ta cũng từng có một Đấu trường…
Nam Hoài Nhân không nhịn được lẩm bẩm, giọng rất nhỏ, rồi bỗng im lặng không nói tiếp nữa.
Đúng ra mà nói, Tẩy Nhan Cổ Phái từng có một Đấu trường còn hơn cấp bậc Đại Hiền này của Cửu Thánh Yêu Môn. Theo truyền thuyết, Đấu trường thậm chí có thể chịu được lực lượng tàn phá kinh khủng của cả Tiên Đế này được Minh Nhân Tiên Đế đem về từ một nơi cực kỳ xa xôi trong tinh không.
Đáng tiếc, không biết về sau xảy ra chuyện gì mà Đấu trường này bị phong bế hoàn toàn, các đời đệ tử của Tẩy Nhan Cổ phái về sau không có ai có thể khai mở được nữa.
- Tứ Tượng Thạch nhân!
Lý Thất Dạ đứng ở bên cạnh nhưng dường như không nghe thấy đoạn đối thoại đó, ánh mắt của hắn lúc này đang tập trung nhìn về bốn tượng đá to lớn ở bốn góc Đấu trường.
Ở mỗi một góc của Đấu trường này đều có một tượng đá vô cùng to lớn, cao cả trăm trượng tựa như người khổng lồ. Mỗi một tượng đá tuy có thần thái khác nhau, nhưng đều rất thật, giống như được tạc nên từ trong tay của danh gia cao thủ, với một thứ đao pháp vô cùng tự nhiên và hoàn mỹ.
Đây là thứ mà Lý Thất Dạ muốn thấy nhất, từ khi Cửu Thánh Đại Hiền tọa hóa, hắn cũng không đến Cửu Thánh Yêu Môn nữa. Thật không ngờ, trải qua vô số năm tháng bốn bức tượng đá vẫn còn đứng đó y nguyên.
Lúc Nam Hoài Nhân và bạn hắn mải nói chuyện phiếm với nhau, không ai để ý tới Lý Thất Dạ. Mãi sau, vị đệ tử họ Trương kia mới thấy bộ dạng của Lý Thất Dạ, cau mày hỏi:
- Cái tên ngu ngốc kia đang làm gì đó?
Nam Hoài Nhân nhìn qua thấy Lý Thất Dạ đang cố bò lên trên tượng đá ở góc phía đông, do thực lực có hạn nên Lý Thất Dạ mấy lần leo lên đều không thành công.
Lúc này đã có rất nhiều đệ tử tụ tập xung quanh Đấu trường, trông thấy Lý Thất Dạ như một tên nhà quê hết sờ mó tượng đá khổng lồ lại lẩm bẩm một mình, tựa như cả đời chưa bao giờ được thấy tượng đá to lớn cỡ vậy. Cảnh tượng ấy khiến cho hầu hết các đệ tử ở đây không chỉ bàn tán to nhỏ với nhau mà còn ồn ào cười đùa chế giễu.
Nam Hoài Nhân thấy xấu hổ vô cùng, bốn pho tượng này không phải là Thánh vật đáng sùng bái gì đó của Cửu Thánh Yêu môn, nên hành động của Lý Thất Dạ khiến Nam Hoài Nhân muốn ngăn cũng không được mà không ngăn cũng không xong.
Đúng lúc đó thì Lý Thất Dạ vẫy tay gọi Nam Hoài Nhân tới khiến hắn không có cách nào từ chối, đành đi về phía Lý Thất Dạ dưới cái nhìn của đông đảo đệ tử nơi đây.
- Tượng đá này cao quá, đưa ta lên trên.
Lý Thất Dạ vô cùng bình tĩnh, phân phó Nam Hoài Nhân.
- Ặc!
Nam Hoài Nhân chỉ thốt lên một tiếng rồi im lặng, hắn thực sự hoài nghi Lý Thất Dạ vốn rất ngu ngốc hoặc không thì thần kinh cũng có vấn đề. Trước mặt đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn mà tên này lại bắt hắn đưa lên trên pho tượng đá này, thực là muốn bôi đen mặt mũi của Tẩy Nhan Cổ Phái mà.
- Ngươi rốt cuộc đưa ta lên trên hay muốn cho mọi người tiếp tục chiêm ngưỡng màn xiếc khỉ của ta?
Lý Thất Dạ ung dung hỏi, tựa như lúc này, hắn mới là người đứng ngoài xem cuộc vui vậy.
Nam Hoài Nhân thực không còn cách nào, đành phải kéo lấy Lý Thất Dạ, nhảy vèo một cái lên trên pho tượng.
Lý Thất Dạ ngồi ở trên bờ vai của tượng đá, an nhàn nhìn về phía xa xa, thu toàn cảnh sông núi vạn dặm vào trong ánh mắt.
Nam Hoài Nhân lại không mặt dày như vậy, đưa Lý Thất Dạ lên trên xong hắn vội vàng nhảy xuống đứng dưới chân tượng. Dù gì cũng là huynh đệ đồng môn, hắn không thể mặc kệ Lý Thất Dạ ngồi trên đó mà bỏ đi, bằng không lỡ tên kia bị sượng mặt rồi gây ra chuyện xấu hổ gì đó khiến Tẩy Nhan Cổ Phái chẳng dám ngẩng mặt lên cũng không chừng.
Vị Trương bằng hữu của Nam Hoài Nhân kia thì không muốn đứng đây một giây nào nữa, lập tức quay người rời đi không một lời từ biệt.
- Hừ, tên đệ tử nhà quê thô lỗ của Tẩy Nhan Cổ phái này thật quá vô lễ!
Có đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn nhìn Lý Thất Dạ đang ngồi trên tượng đá, khinh thường nói.
Lại có đệ tử khác hừ lạnh:
- Hừ, hắn tưởng mình là đại nhân vật nào mà dám lên ngồi trên đó, hắn nên soi mặt vào nướ© ŧıểυ để xem lại bộ dáng của mình.
Bỏ ngoài tai những xì xào bàn tán đầy bất mãn của đám đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn bên dưới, Lý Thất Dạ vẫn nhàn nhã ngồi trên bờ vai tượng đá, đung đưa chân thoải mái, luôn miệng thì thầm, tựa như đang nói chuyện với pho tượng.
Hành vi điên điên khùng khùng của Lý Thất Dạ khiến cho mọi người ở đây không biết diễn tả cảm xúc phẫn nộ trong lòng mình như thế nào. Thật là một kẻ ngu ngốc không biết trời cao đất dày!
Lòng của Nam Hoài Nhân rối bời, chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức, nhưng lại không thể bỏ mặc Lý Thất Dạ ở đây một mình.
Có thể miêu tả tình cảnh của Nam Hoài Nhân lúc này như đang ngồi trên đống lửa vậy, mãi sau, Lý Thất Dạ tựa hồ đã ngồi chán chê, đưa tay vẫy vẫy Nam Hoài Nhân ra hiệu.
Nam Hoài Nhân như trút được gánh nặng, lập tức tung người lên mang Lý Thất Dạ xuống, đồng thời vội vàng khuyên nhủ:
- Sư huynh, trời đang tối dần, hay là chúng ta về nghỉ thôi.
Hắn không dám đưa Lý Thất Dạ đi dạo nữa, có trời mới biết tên này sẽ có những hành động khác người gì nữa.
Nhìn thái độ của Nam Hoài Nhân, Lý Thất Dạ chỉ cười một cái, gật đầu đồng ý.
- Mẹ!
Thấy bộ dáng ấy của Lý Thất Dạ, một đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn không nhịn được, chế giễu:
- Tây Nhan Cổ phái chỉ là một môn phái nhỏ bé tầm thường, con cóc cũng đòi ăn thịt thiên nga. Ta nhổ vào! Một con rùa đen ngu ngốc cũng dám đòi lấy sư tỷ của chúng ta.
Thấy có người kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Lý Thất Dạ từ tốn quay lại, nói:
- Lấy sư tỷ của các ngươi ư? Các ngươi tự dát vàng lên mặt à, có là Thiên nữ hay Tiên tử mà muốn gả cho ta cũng phải xem ta có đồng ý hay không nữa kìa, sư tỷ của các ngươi ư? Còn lâu mới đến lượt.
- Mẹ, thằng chán sống…
Vì Lý Sương Nhan được rất nhiều nam đệ tử ái mộ, nên khi nghe Lý Thất Dạ nói như thế, hầu như tất cả đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn ở đây đều giận dữ la hét, nhìn hắn hằm hằm.
- Bình tĩnh, bình tĩnh, mọi người dĩ hòa vi quý!
Cục diện này khiến Nam Hoài Nhân lạnh cả xương sống, lập tức kéo Lý Thất Dạ rời đi, không thể để tên điên này ở đây thêm một khắc nào nữa.
- Bọn chuột nhắt kia, giỏi thì đứng lại!
Đám đệ tử Cửu Thánh Yêu môn ra sức quát tháo ầm ĩ, nếu đám người Lý Thất Dạ không phải là khách của môn phái, chỉ sợ bọn họ đã đuổi theo ầm ầm, rồi xông vào đánh cho Lý Thất Dạ đến tàn phế.
Nam Hoài Nhân lôi Lý Thất Dạ chạy thẳng một mạch về tới tiểu viện của họ. Đến lúc này Nam Hoài Nhân mới dám thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật sợ hãi khi nghĩ đến hậu quả từ hành động cuồng vọng tự đại pha chút ngu xuẩn của Lý Thất Dạ.
- Sư huynh, Cửu Thánh Yêu Môn không phải nơi chúng ta có thể chọc giận được, lui một bước trời cao biển rộng, huynh làm ơn nhịn một chút đi.
Nam Hoài Nhân giọng đầy cầu khẩn khuyên can Lý Thất Dạ, không chỉ bởi lo cho Lý Thất Dạ mà hắn cũng khuốn đem bản thân mình nhét vào miệng cọp.
- Nhịn cái gì!
Lý Thất Dạ vô tư cười nói:
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn!
Nam Hoài Nhân sững người, trông nom một người như Lý Thất Dạ cũng đồng nghĩa với tự tìm phiền toái cho mình. Lúc này đây, hắn thật cảm thấy hối hận đã nhận nhiệm vụ cùng đi tới Cửu Thánh Yêu Môn.
Đa số các đệ tử trẻ tuổi của Cửu Thánh Yêu Môn đều rất bất mãn với việc quan hệ thông gia này. Lý Sương Nhan chính là tuyệt thế kiều nữ trời sinh đứng ở phía trên cao khiến cho vô số nam đệ tử thầm yêu trộm nhớ. Cho nên ai nấy đều phẫn nộ với khả năng Lý Sương Nhan sẽ được gả cho thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Trong mắt bọn họ, Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ là một môn phái nhỏ bé trên đà xuống dốc, nào có tư cách đặt quan hệ thông gia với Cửu Thánh Yêu Môn, chưa kể vị thủ tịch đại đệ tử này chỉ là một phế vật.
Tự xem đó là một chuyện đầy nhục nhã, nên có rất nhiều nam đệ tử hận không thể bóp chết Lý Thất Dạ ngay tại chỗ.
Đỗ Viễn Quang chính là một trong số đó. Hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn của Cửu Thánh Yêu Môn, nhưng do thiên phú không tệ, nên có nhiều người gọi hắn bằng cái tên Tiểu Thiên Tài. Hắn mới nhập môn được năm năm mà đã đạt tới đỉnh phong của cảnh giới Ích Cung rồi, chỉ cần qua được khảo hạch năm nay, là có thể trở thành đệ tử trọng điểm để bồi dưỡng của Cửu Thánh Yêu Môn.
Đỗ Viễn Quang lại cực kỳ si mê ái mộ Thần nữ Lý Sương Nhan, bởi vì lúc hắn tham dự khảo hạch bái nhập Cửu Thánh Yêu Môn, chính nàng là người chủ trì cuộc trọn lựa đệ tử năm đó.
Khi nhìn thấy Lý Sương Nhan và được nàng tuyển nhập Cửu Thánh Yêu Môn, hắn tự cho rằng nàng cũng có đôi phần yêu thích hắn.
Đỗ Viễn Quang vô cùng tự tin với thiên phú của mình, hắn luôn mong một ngày nào đó có thể trở thành đạo lữ của Lý Sương Nhan, cùng nàng tu đạo.
Giờ bỗng dưng lại lòi ra mối quan hệ thông gia với Tẩy Nhan Cổ Phái, điều này khiến cho Dỗ Viễn Quang dù chưa gặp mặt cũng đã thống hận Lý Thất Dạ vô cùng. Bây giờ, những lời Lý Thất Dạ thốt ra coi thường Lý Sương Nhan kia càng khiến cho Đỗ Viễn Quang cảm thấy lửa giận ngút trời.
- Một phàm nhân phế vật không biết sống chết cũng dám mở miệng huênh hoang, không giáo huấn tên khốn đó một chút, e rằng hắn vẫn còn cuồng vọng không biết trời cao đất dày!
Mắt Đỗ Viễn Quang long lên sòng sọc, toát ra sát ý mãnh liệt, tức tối gầm lên.